Thiếu niên này, không phải người bình thường.

Giang Mộ mỉm cười với cậu: “ Uh? Học sinh Cố, biểu diễn tiết mục xong rồi à?”

Cố Tử Thần nói: “ Vâng ah, thầy giáo Giang.”

Hai người đều dùng những lời nói sắc bén, lòng dạ rất thẳng thắn.

“ Em muốn hỏi gì? Cứ nói thẳng đi.” Giang Mộ hỏi lại Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần: “ Tốt nghiệp ở trường đại học có tiếng trong nước, lại giành được không ít giải thưởng trong ngoài nước, em cảm thấy thầy Giang có lẽ sẽ có những lựa chọn tốt hơn, tại sao nhất định phải làm chủ nhiệm bình thường của trường Thánh Âm?”

Giang Mộ thầm cười nói: “ Em đánh giá cao tôi rồi, tôi chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi.”

“ Thật sao ạ?” Cố Tử Thần nheo mày hỏi lại.

Lần lượt có học sinh đi ra, nhìn thấy hai người bắt đầu thầm thì xì xào, thậm chí còn có mấy người hét lên.

Cố Tử Thần nheo mày, rõ ràng đây không phải lúc nói chuyện.

Không ngờ Giang Mộ đột nhiên cười lên, cười hết sức bình thản, rồi lại có gì đó chua xót.

“ Em đoán không ai, tôi đúng là vì Tô Niên Niên mà đến.”

Ánh mắt sắc lạnh lập tức liếc nhìn anh, Giang Mộ không để ý mà nắm chặt áo khoác, dần dần mất hút trong bóng tối.

Cố Tử Thần đứng nhìn theo bóng dáng anh từ xa, lông mày từ đầu đến cuối chưa hề giãn ra.

Cậu không biết bố của Giang Mộ và bố của Tô Niên Niên có ân oán gì, chỉ là trực giác nói cho cậu biết, Giang Mộ chắc chắn không hề hiền lành vô hại như trong tưởng tượng.

Lỡ như anh ta có ý đồ gì đó với Tô Niên Niên thì làm thế nào.

Trong tâm tư Cố Tử Thần chìm trong suy nghĩ rối bời, cho đến khi có giọng nói ngọt ngào vang lên, mới kéo cậu về hiện thực.

“ Hừ......em không muốn đội cái mũ đó, xấu lắm, lại không lạnh, đến bãi đỗ xe có đoạn đường ngắn tí........” Giọng nói quen thuộc đó khiến Cố Tử Thần quay lại, Tô Niên Niên đang chỉ chiếc mũ len trong tay Trần Nguyên mà thầm oán trách ai oán.

Trần Nguyên miệng hùm gan sứa nói: “ Không được, nhỡ đâu cảm lạnh thì làm thế nào.”

Tô Niên Niên cau mày lại, bĩu môi, ánh mắt lướt nhìn trên người Cố Tử Thần, vui mừng hớn hở, chạy về phía cậu: “ Cố Tử Thần, em về cùng với anh có được không!”

Oh yes! Đi cùng Cố Tử Thần là không cần đội chiếc mũ xấu xí này nữa! Trong lòng Tô Niên Niên thầm thả tim cho trí thông minh của mình.

Ai mà biết Cố Tử Thần liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô mặc chiếc áo khoác to bên ngoài chiếc váy dài, cau mày nói: “ Sao lại mặc ít như thế, Trần Nguyên, đưa mũ cho mình.”

Tô Niên Niên: “......”

Nghìn tính vạn tính, Tô Niên Niên không ngờ cuối cùng mình vẫn phải đội chiếc mũ vừa xấu vừa nhỏ đó.

Trong lòng có chút không can tâm, tự nhiên biểu lộ trên nét mặt, Tô Niên Niên buồn bực không vui đi ra bãi đỗ xe, bàn tay đột nhiên thấy ấm, là Cố Tử Thần nhẹ nhàng nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, sau đó cho vào trong túi áo.

Tô Niên Niên đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Cố Tử Thần cảm thấy cô đang căng thẳng, nắm tay cô càng chặt hơn, trêu chọc nói: “ Tô Niên Niên, trước nay chưa bao giờ phát hiện em lại dễ xấu hổ như thế?”

Tô Niên Niên vừa xấu hổ vừa buồn bực, lẩm bẩm nói: “ Còn lâu ấy! Cố Tử Thần, em không muốn nói chuyện với anh, mau đưa em về nhà, em phải ngủ ba ngày mới đủ!”

Cố Tử Thần cười, đi đến trước chiếc Porsche của mình, nhét Tô Niên Niên vào trong xe, sau đó lên xe bật sưởi.

Giọng nói cậu hững hờ: “ Chỉ sợ em ngủ không nổi, ngày mai bộ tuyên truyền có nhiệm vụ, ngoan ngoãn đi theo anh đi.”

Câu nói này như sét đánh bên tai Tô Niên Niên, cô gào lên một tiếng thảm thiết: “ Có thể không đi được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play