Tô Niên Niên chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt thân quen của Cố Tử Thần, mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

“ Em làm gì có....anh đến từ khi nào thế?” Tô Niên Niên lí nhí hỏi.

Nhìn bộ dạng cô như thế, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy tâm trạng rất phấn khởi, đưa tay nhéo nhéo hai má mềm mại của cô, “ Đưa em về nhà.”

Tô Niên Niên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Nhưng em phải về cùng anh của em.” Đưa tay chỉ Trần Nguyên ở phía xa.

Cố Tử Thần “ ồ” lên một tiếng, tự động giơ tay phẩy phẩy với em gái nhà người ta, lơ đễnh không thèm để ý Trần Nguyên, giọng nói từ chối: “ Sau này về cùng với anh là được, đi, lên xe.”

Tô Niên Niên đờ ra, còn chưa kịp nói lời phản bác thì đã bị Cố Tử Thần kéo lên xe rồi.

Trần Nguyên ở đằng xa tức giậm chân, Cố Tử Thần thò nửa người ra khỏi xe, cười với cậu, còn ngang nhiên mang Tô Niên Niên đi mất trước mắt cậu.

Về đến nhà, Tô Niên Niên lại bị tên lòng dạ đen tối nào đó đưa thẳng về nhà, còn dặn dò “ Tranh thủ từng giây từng phút chăm chỉ học hành.”

Tô Niên Niên cắn đầu bút, thở dài một tiếng, chiến đấu với đống bài tập.

Cố Tử Thần ở bên cạnh bón cho Đại Viên ăn, Bao Bao không biết từ bao giờ cũng sang đây rồi, đi lại khắp nơi, coi nhà họ Cố như sàn diễn catwalk vậy.

Tô Niên Niên giật nảy mình, định đứng dậy bế Bao Bao về, cô biết Cố Tử Thần có chứng bệnh dị ứng lông mèo!

Còn chưa cô đứng hẳn dậy, Cố Tử Thần đã giữ lấy vai cô, khẽ hỏi: “ Sao thế?”

Tô Niên Niên lẩm bẩm nói: “ Bao Bao nhà em đến rồi, sợ anh không thoải mái.....”

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn Bao Bao, Bao Bao khiêu khích kêu lên mấy tiếng “ meo meo” với cậu, tiếp tục vênh váo bệ vệ bước những bước đi của mèo, thi thoảng còn nghịch mấy đồ dùng trong nhà.

Quả nhiên là vật nào người nấy....nhanh như thế đã ức hiếp lên tận đầu cậu rồi.

Cố Tử Thần lắc lắc đầu, bình thản nói: “ Kệ nó đi, không sao.”

“ Nhưng anh không phải bị dị dứng à?” Tô Niên Niên nghi ngờ hỏi, nhưng rất nhanh phát hiện ra có gì đó không đúng.

Bao Bao thường xuyên chơi cùng Đại Viên, theo lý mà nói Cố Tử Thần tiếp xúc với Đại Viên cũng có khả năng dị ứng, nhưng dường như chưa bao giờ nhìn thấy Cố Tử Thần có gì đó bất thường.

Cố Tử Thần cau màu, giống như nhắc đến ký ức gì đó không hay vậy, ngập ngừng nói: “ Thực ra anh có lẽ không coi là bị dị ứng lông mèo.....chỉ là hơi sợ, sẽ nghĩ đến những chuyện không hay.”

Tô Niên Niên sững người, hiểu ra cậu không phải dị ứng ngoài da, mà là khủng hoảng bên trong tinh thần.

Giống như cô không dám đánh đàn vậy.....

Cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ Cố Tử Thần có vẻ ngoài được mọi người yêu thích hâm mộ, đã từng có một vài kí ức không hay.

Tô Niên Niên không hề hỏi cặn kẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu, mà dùng ánh mắt ấm áp, từng câu từng chữ, nói hết sức nghiêm túc.

“ Cố Tử thần, sau này đừng sợ nữa, anh còn có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Cố Tử Thần cũng nghe chăm chú, đợi nét mặt nghiêm túc của Tô Niên Niên nói xong, cậu khẽ nhếch khoé miệng, vuốt ve tóc của Tô Niên Niên, nhẹ nhàng “ uh” một tiếng.

Tô Niên Niên trợn trừng mắt: “ Có phải anh vừa vuốt ve Đại Viên....?”

Cố Tử Thần: “.....”

Tô Niên Niên ấm ức đập vào tay Cố Tử Thần một cái, ai biết Cố Tử Thần lại nheo mắt nói: “ Tô Niên Niên, tiếp tục hát cho anh nghe, nếu không......” Cậu giơ những ngón tay thon dài trắng trẻo của mình lên, Tô Niên Niên méo xệch mặt, không ngờ Cố Tử Thần cũng có lúc độc ác thế này, nhưng lại sợ cậu tiếp tục xoa đầu mình, đành phải không can tâm mà hát: “ Cơn sóng dâng trào~lưu lạc......”

Cô không chú ý đến, có con sói lòng dạ đen tối đã cầm điện thoại lên, ấn nút ghi âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play