Tô Niên Niên đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Cô dựa vào sau ghế, dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ, đều là những hình ảnh ngọt ngào.

Chiếc xe dừng trước biệt thự nhà họ Trần, Cố Tử Thần liếc nhìn Tô Niên Niên, cô ngủ rất ngon, hơi thở đều đều, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng không phải nhợt nhạt không sắc máu nữa, mà dần dần hồi phục màu sắc hồng hào rồi, khiến cậu không đành lòng đánh thức cô.

Ngoài cửa có bóng người vội vàng chạy ra, là Trần Nguyên từ Hi Thành quay về.

Gõ gõ cửa xe, cậu khẽ hỏi: “ Niên Niên ngủ rồi à?”

“ Uh.”

Trần Nguyên gian xảo liếc mắt nhìn cậu một cái: “ Tại sao cậu và con bé lại về cùng nhau, hai người làm cái gì thế?”

Cố Tử Thần cười bí hiểm, lông mày khẽ động, gọi lên một tiếng: “ Anh, em đương nhiên là cùng về với Niên Niên rồi.”

Nghe thấy tiếng “ anh” này. Nét mặt Trần Nguyên lập tức sa sầm lại, chỉ vào Cố Tử Thần: “ Cậu cậu cậu.........hai người........”

Cậu đương nhiên hiểu Cố Tử Thần là ý gì, đây rõ ràng là ở bên cạnh em gái cậu rồi!

Cố Tử Thần gật đầu, cười tươi như hoa: “ Đúng thế, đúng như cậu nhìn thấy --- --- Mình và bạn học Tô Niên Niên, cuối cùng cũng tu thành chính quả....khụ khụ, anh, sau này nhờ anh quan tâm.”

Trần Nguyên vẻ đau buồn, không điềm tĩnh nữa.

Tại sao em gái minh châu vất vả nuôi béo lại bị con sói đuôi to bụng dạ đen tối này tha đi mất rồi!

Có điều nói đi nói lại, cậu đúng là lớn hơn Cố Tử Thần mấy tháng, Cố Tử Thần gọi cậu là anh, thực ra cũng không có gì thiệt.

Trần Nguyên oán hận ấm ức trừng mắt nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần cười thầm, hai anh em này đúng là giống nhau, bộ dạng Tô Niên Niên khi chịu ấm ức cũng với ánh mắt này, vừa đáng yêu vừa dễ thương.

“ A hắt xì.....” đột nhiên có tiếng hắt xì chuyển đến khiến hai người giật mình, hai tên đàn ông cao to tập trung ánh mắt về phía Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên run run mi mắt, mở mắt ra, khịt khịt mũi, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ: “ Đến nhà rồi à?”

“ Đến rồi đến rồi, Niên Niên, đi, chúng ta về nhà ăn cơm!” Trần Nguyên tranh lời nói trước, mưu đồ muốn thể hiện cảm giác tồn tại của mình trước mặt em gái.

“ Ồ......” Tô Niên Niên trả lời một câu, giơ tay vẫy chào Cố Tử Thần, “ Thế tôi về nhà trước đây,........bye bye.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, khóe miệng Cố Tử Thần nhếch lên nở nụ cười: “ Được.”

Trần Nguyên nhìn mà nghiến răng kèn kẹt, em gái, em không buồn nhìn anh trai của em sao! cười với anh là được rồi, mau hất tên cầm thú này đi!

Tô Niên Niên hoàn toàn không để ý, vẫy vẫy tay với Cố Tử Thần, cùng Trần Nguyên đi về nhà.

Trần Nguyên đi được một nửa, đột nhiên nói: “ Niên Niên, em vào nhà trước đi, anh có chuyện nói với A Thần.”

Tô Niên Niên bước vào nhà trước, Trần Nguyên quay ngược lại, Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cậu: “ Sao thế, đến tìm mình hỏi tội à?”

Trần Nguyên lườm lại cậu: “ Hỏi tội có tác dụng gì không! Cậu cho rằng mình không nhìn thấy ánh mắt xấu hổ ngại ngùng của Niên Niên à, quỷ cũng biết là con bé thích cậu thế nào, cậu liệu mà đối xử tốt với nó cho mình, nếu không mình nhất định sẽ xử lý cậu!”

Cố Tử Thần với thần sắc nghiêm túc: “ Mình sẽ đem tất cả tốt nhất cho cô ấy.”

“ Hừm ừm, biết giác ngộ thế là tốt.” Trần Nguyên hừm hừm nói một câu, vẫn có gì đó hậm hực không vui, “ Tết dương lịch hôm đó phải tổ chức liên hoan, chúng ta chuẩn bị cho Niên Niên một bất ngờ nhé, vừa may Mộ Dung Sam chuẩn bị cho chúng ta tiết mục rất phù hợp.”

Cố Tử Thần thần sắc khó coi, cậu chưa bao giờ biểu diễn tiết mục trong ngày lễ lớn của trường, tại vì cậu luôn cảm thấy rất ấu trĩ.

Nhưng vừa nghĩ đến Tô Niên Niên, cậu nghiến răng nói: “Được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play