Cố Tử Thần chịu đau, khẽ cau mày, không rút tau lại mà để mặc cho Tô Niên Niên trút giận.
Tô Niên Niên cắn một lúc cơn bực tức cũng nguôi đi nhiều, lại nhìn biểu cảm vô tội trên mặt Cố Tử Thần, bỗng thấy mềm lòng, im lặng thở phào một hơi.
“ Không giận nữa à?” Cố Tử Thần hỏi.
Tô Niên Niên hừm một tiếng: “ Đương nhiên tức rồi, nhưng tôi không ỷ mạnh hiếp yếu, đợi anh lớn lên chúng ta sẽ quyết đấu với anh như hai người đàn ông!”
Ôi người con gái này....... Cố Tử Thần nhếch khóe miệng, đưa tay nhìn, trên tay còn hằn vết răng, cậu lắc đầu cười: “ Tô Niên Niên, lần đầu tiên tôi phát hiện cô cắn người lợi hại như thế đấy.”
Sắc mặt Tô Niên Niên hơi ngượng ngùng, thúc giục nói: “ chúng ta về nhà đi.”
Cố Tử Thần xoa vào trán cô, tự nhiên nắm lấy tay cô: “ Được, chúng ta về nhà.”
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, ấm áp giống như sắp tan chảy vậy.
Cố Tử Thần nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, vừa ra đến cổng trường, đã bị ánh đèn pin rọi vào chói lóa không mở nổi mắt.
“ Học sinh của lớp nào, sao giờ này vẫn còn ở trường!” Bảo vệ lớn tiếng hỏi.
Tô Niên Niên giật nảy mình, Cố Tử Thần đẩy cô ra sau lưng che chở, cau mày nói: “ Cháu có việc nên nán lại, cháu là bộ trưởng bộ tuyên truyền.” Nói xong lấy từ trong túi thẻ học sinh ra, bảo vệ liếc mắt nhìn, ông làm ở Thánh Âm hơn hai năm, đương nhiên cũng từng nghe tên của Cố Tử Thần, lẩm bẩm một tiếng, rồi vội vàng kính cẩn trả lại: “ Bạn học Cố, hai người mau về sớm đi, chú ý an toàn.”
“ Vâng.” Cố Tử Thần gật đầu lễ phép, kéo Tô Niên Niên đi ra khỏi trường.
Lên xe, Cố Tử Thần bật điều hòa sưởi ấm lên mức lớn nhất, lái xe đưa Tô Niên Niên về.
Tô Niên Niên định thần lại, nói: “ Cố Tử Thần, tôi phát hiện anh thật sự rất lợi hại, nam nữ già trẻ đều phải sợ, đến bảo vệ trường cũng không ngăn được anh. Chẳng may anh là người xấu đem tôi đi bán mất thì làm thế nào!”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô: “ Cô ngốc như thế ai mà cần chứ? Có điều có thể suy xét bán cô cho chủ trại lợn, nghe nói thịt lợn năm nay rất được giá.”
“.......” Tô Niên Niên nét mặt hoảng sợ, ấm ức quay người không thèm để ý cậu.
Xem ra vẫn là chê ghét cô.......
Cố Tử Thần nhìn bộ dạng thất thểu của cô, đành phải nói: “ Nghĩ cái gì thế, sao mà tôi có thể bán cô được chứ?” bắt về nhà còn được.
Tô Niên Niên lẩm bẩm nói: “ Vừa nãy anh đã bộc lộ bản thân đấy thôi! Cho tôi một lí do anh không bán tôi, tôi còn có thể suy nghĩ làm bạn thân với anh!”
Trong xe hết sức yên tĩnh, trên nóc xe là ánh đèn màu vàng cam, chiếu xuống khiến cả xe ấm áp lạ thường.
Cố Tử Thần đột nhiên có cảm giác như mình đang tán tỉnh ve vãn với con gái nhà người ta, thở dài một hơi nói: “ Tôi không nỡ.”
Tô Niên Niên đờ đẫn nhìn cậu, Cố Tử Thần mặc chiếc áo len đơn giản, tay áo xắn lên, lộ ra bắp tay gày nhỏ gân guốc, lúc này còn đang chăm chú lái xe. Nhưng Tô Niên Niên, đã vì câu nói “ tôi không nỡ” của cậu mà rối như tơ vò rồi.
Cô cảm thấy mặt mình nóng sắp bỏng tay rồi, ngại ngùng ngoảnh đầu sang phía khác: “ Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một lúc đây, đến nhà thì gọi tôi một tiếng.”
Cố Tử Thần khẽ cười một tiếng, không lật tẩy cô, mà chỉ nhẹ nhàng uh một tiếng.
“ Có điều cô phải đồng ý với tôi một việc.” Cố Tử Thần nói, Tô Niên Niên tò mò nhìn cậu, cậu mấp máy môi nói: “ Sau này tiếp tục đến nhà tôi học phụ đạo, cho đến khi......tôi không muốn dạy cho cô thì thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT