Thi đấu Olympia, Cố Tử Thần vừa làm xong bài là đi ra khỏi phòng thi, lái xe quay về Dụ Thành.
Tắc đường ở Hi Thành cực kỳ lợi hại, xe còn bò chậm hơn cả ốc sên, hành hạ đến tận 5h40’ cậu cũng vẫn chưa ra khỏi thành phố.
Mà giờ này có lẽ Thánh Âm đã tan học rồi, cậu gọi điện cho Tô Niên Niên, không ai nghe máy, đành phải gửi tin nhắn, bảo cô rằng mình bị tắc đường nên đừng đợi cậu nữa.
Lúc này điện thoại của Tô Niên Niên đang ở trong túi của Đường Dư, do để chế độ im lặng nên Đường Dư cũng không biết có tin nhắn.
Cho đến khi cậu ngồi đến trạm cuối cùng, mới nhớ ra điện thoại của Tô Niên Niên trong túi mình, vội vàng lấy ra xem, trên màn hình hiển thị tin nhắn của Cố Tử Thần gửi đến.
Cậu khẽ cau mày.
Tống Dư Hi ngồi cùng cậu một chuyến xe, hai người ngồi ở phía sau cùng của xe bus, lúc này ngoảnh đầu cũng nhìn thấy dòng tin nhắn đó.
Cô ngạc nhiên nói: “ Niên Niên vừa nãy nói với mình là phải lên sân thượng đợi người, không phải là đợi Cố Tử Thần đấy chứ?”
Đường Dư thầm kêu lên một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, gọi điện cho Cố Tử Thần.
Điện thoại có người nghe, Đường Dư nói: “ Cố Tử Thần, có phải anh và Tô Niên Niên hẹn gặp nhau trên sân thượng không?”
“ Phải, có điều, điện thoại của Tô Niên Niên tại sao lại ở chỗ cậu?” giọng nói của Cố Tử Thần lạnh lùng.
Đường Dư điềm nhiên trả lời: “ Điện thoại của cô ấy trong túi của tôi, tôi cũng vừa mới nhớ ra.”
Cố Tử Thần liếc nhìn thời gian, đã sáu rưỡi rồi.
Tô Niên Niên không phải còn ở trường đợi cậu chứ.......
Cậu vội ngắt điện thoại, gọi điện cho mẹ Tô Niên Niên, kết quả nhận được tin cô vẫn chưa về nhà.
Cố Tử Thần nhanh chóng chuyển hướng vô lăng, nếu như cậu không đoán nhầm, Tô Niên Niên vẫn đang ở trường.....
Thi đấu Olympia, Trần Nguyên và Diệp Tinh Vũ cũng đến, hai người giờ này có lẽ còn chưa làm xong bài, càng đừng nhắc đến chuyện đến trường đón Tô Niên Niên.
Giao thông cuối cùng cũng được giải tỏa, cậu nhấn chân ga, chiếc xe lao như bay, thậm chí còn chẳng để ý đã vượt quá tốc độ cho phép.
Đường Dư và Tống Dư Hi cũng xuống xe bắt xe ngược lại trường Thánh Âm, sợ Tô Niên Niên ở trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Kim đồng hồ chỉ bảy giờ, vốn dĩ là một tiếng nhưng Cố Tử Thần chỉ cần 30’ là đã đến trường rồi, không nghĩ cũng biết cậu lái xe nhanh như thế nào. Cậu sải chân bước nhanh, chạy một mạch lên sân thượng.
---- ----
Tô Niên Niên đã đợi sắp tuyệt vọng rồi, mùa đông trời tối rất nhanh, trên sân thượng tối om om, chỉ có ánh sáng lấp lánh điểm điểm của ánh sao.
Cô nghĩ rằng Cố Tử Thần đang lừa cô, nhưng trong lòng lại vẫn tia hy vọng le lói, hy vọng Cố Tử Thần có thể quay lại.
Chân tay lạnh cứng, cô hít hà hơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác hơi do mình thổi ra cũng lạnh.
Tô Niên Niên lại nghĩ, nếu tiếp tục thế này có lẽ mình sẽ chết cóng mất, sau đó tin tức đầu tiên trên báo sẽ là .
Dậm dậm chân, cô đang định nghĩ cách để xuống, thì nghe thấy ở cửa sân thượng chuyển đến âm thanh lạch cạch, tiếp sau đó, cửa bị người đạp mạnh ra, ruỳnh một tiếng đổ ra đất.
Dưới ánh sao, bóng dáng Cố Tử Thần cao to giống như vị thần từ trên trời rơi xuống vậy.
Tô Niên Niên sững người, Cố Tử Thần nhìn khắp một lượt, liếc thấy bóng Tô Niên Niên, chạy nhanh đến bên cô, không ngừng thở hổn hển.
“ Tô Niên Niên, cô là lợn à!” Cố Tử Thần lại vừa tự trách, vừa tức giận, trong khoảnh khắc này tất cả đều bùng phát ra.
“ Anh là đồ lừa đảo, mình đến muộn còn nói tôi!” Tô Niên Niên nhảy lên đấu khẩu với cậu, chỉ là ngay sau đó, bị kéo vào trong lòng ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT