Chiều hôm đó tiết cuối cùng lại là tiết thể dục, Tô Niên Niên mặc quá dày, đừng nói chạy bộ, đến thể dục giữa giờ còn không động đậy nổi. Trong ánh mắt nhức nhối của thầy giáo thể dục, Tô Niên Niên đành phải đi thay quần áo.

Điện thoại để trong tủ đồ không an toàn, Tô Niên Niên nhân tiện đưa cho Đường Dư, Đường Dư cầm giúp cô nhét vào trong túi áo.

Tháng mười hai trời tối rất nhanh, có chút ánh nắng xuất hiện rồi lại nhanh chóng vụt tắt không kịp thấy.

Tan học xong, Tô Niên Niên thu dọn balo, không xuống lầu như mọi lần, mà là đi lên sân thượng.

(/)

Tống Dư Hi nhìn theo nghi ngờ hỏi: “ Niên Niên, cậu đi đâu thế, không về nhà à?”

“ Ồ, mình đợi một người, cậu về trước đi, ngày mai gặp.” Cô vẫy vẫy tay với Tống Dư Hi, một mình đi lên sân thượng.

Trên sân thượng trống trải, gió lạnh không ngừng thổi, Tô Niên Niên đành phải tìm một góc nhỏ, lại đội mũ lên, vừa lẩm bẩm tại sao Cố Tử Thần vẫn chưa đến.

Nhưng cô đợi chán chê, cũng không thấy bóng dáng Cố Tử Thần đâu.

Không biết đợi bao lâu, Tô Niên Niên quả thật chịu không nổi nữa, muốn gọi điện cho Cố Tử Thần, kết quả sờ vào túi lại không thấy đâu.

Cô vỗ vào đầu một cái, hỏng rồi! Điện thoại vẫn còn ở chỗ Đường Dư!

Cô thở dài, lại nghĩ đợi thêm một lúc nữa, tay chống vào cằm tiếp tục đợi.

Sắc trời dần dần chuyển tối, Tô Niên Niên dựa vào góc ghế, vậy mà vẫn ngủ ngon lành.

Nửa ngày trước, cao trung năm ba lớp A.

Tiết học buổi chiều vừa bắt đầu, thầy giáo toán học đột xuất thông báo, toàn khối chọn ra ba người đi Hi Thành tham gia thi Olympia, Cố Tử Thần phải đi tham gia.

Cố Tử Thần cau mày, nghĩ đến lời hẹn với Tô Niên Niên, không muốn đi lắm.

Sau đó thầy giáo toán khổ tâm ra sức khuyên cậu, cộng thêm Hi Thành cách Dụ Thành chưa đến một tiếng đi xe, thi xong quay về có lẽ cũng chưa tan học.

Nghĩ như thế, Cố Tử Thần đành đồng ý, đi thi đấu ở Hi Thành.

---- ----

Không biết ngủ bao lâu, Tô Niên Niên gục đầu liên tục, đầu đập vào thành ghế, đau đến nỗi cô giật mình tỉnh giấc.

“ Ôi.......” Tô Niên Niên ôm đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh, làm gì có bóng dáng của Cố Tử Thần chứ?

Cô có cảm giác mình bị cho leo cây, không vui đứng lên, vận động chân tay đã ê ẩm đến tê bì.

Thời gian dài chịu gió lạnh, chân tay cô lạnh cóng cả đi, Tô Niên Niên đưa tay lên hít hà hai cái, quyết định không đợi tên xấu xa Cố Tử Thần này nữa, định về nhà ngủ một giấc.

Nhưng khi cô đi đến cửa sân thượng, mắt như hoa lên rồi! cửa sân thượng không biết đã bị khóa từ bao giờ, dù cho cô kéo thế nào cũng không kéo nổi.

Tô Niên Niên sững người, hồi lâu mới ý thức được có lẽ là bảo vệ của trường khóa cửa lại, còn cô chui vào trong góc nên không nhìn thấy, cho nên bị bỏ sót rồi!

Năm nay lẽ nào là năm dữ của cô sao! có cần phải đủ mọi việc không thuận thế không?

Cô thử kêu cứu, nhưng phòng bảo vệ của trường cách tòa nhà quá xa, cộng thêm cao trung Thánh Âm không có khu nội trú, cứ tối đến thông thường bảo vệ sẽ không đi tuần.

Cô dựa vào góc tường, mũi khịt khịt đến đỏ cả lên, kéo mũ sâu xuống một chút, nhưng vẫn không che được những cơn gió lạnh.

Tên âm hồn không tan Cố Tử Thần này........tên lừa đảo này.......anh ta chắc chắn là cho mình leo cây, để mình ở đây chịu đói chịu rét, anh ta chắc chắn là đang ở nhà sưởi ấm ăn bánh kem.huhuhu........tên cầm thú này...... Tô Niên Niên nhặt một hòn đá trên đất vẽ vòng tròn chửi mắng Cố Tử Thần, máu giận dồn hết lên đỉnh đầu.

Cô bị lừa rồi, anh ta sẽ không đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play