Cô không hiểu, chỉ là một bài viết vô căn cứ, tại sao lại thu hút nhiều người đọc như thế.

Những lời chửi mắng ác độc giống như những chiếc kim nhọn, đâm vào xương tủy cô khiến cô đau nhói.

Cố Tử Thần ý thức được vẻ không bình thường của Tô Niên Niên, liếc mắt nhìn, giật lấy chiếc điện thoại của cô.

Tô Niên Niên giống như tượng gỗ ngây người ra, không hề động đậy.

Cố Tử Thần lướt một lượt bài viết, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Tại sao lại nhằm vào đúng lúc này xuất hiện bài viết này chứ......người viết bài đúng là quá độc ác rồi.....

Trong lòng Cố Tử Thần biết rõ nhất, biến cố của doanh nghiệp nhà họ Trần không phải vì Tô Niên Niên, Sở Tố Tâm không thể nào là vợ bé của Trần Doãn Hoa được.

Nhưng dù cho cậu tin Tô Niên Niên, thì cả thế giới đều không tin.

Cố Tử Thần nhìn xunh quanh, laptop của Tô Niên Niên cũng đặt trên sofa, cậu mở máy tính ra đăng nhập vào diễn đàn, lại nhanh tay ấn ra một cửa sổ mới, bên trên gõ mật mã tiếng anh.

(/)

Lúc này, cậu lại quay lại trang của diễn đàn từ đầu, xóa một lượt, tất cả những bài viết về Tô Niên Niên đều biến mất.

Cậu nhẹ nhàng nói: “ Tô Niên Niên, những bài viết đó đều bị xóa rồi.......cô đừng quá buồn, đều là những đám không não rảnh rỗi muốn chọc phá thôi.”

Tô Niên Niên không trả lời, rất lâu sau đó, cô mới hỏi Cố Tử Thần: “ Cố Tử Thần, anh nói tôi thật sự là sao chổi phải không........tôi cũng không biết tại sao công ty của chú Trần lại bị như thế, tôi cũng không muốn như thế.......” Tâm trạng cô trở nên kích động, giọng nói bắt đầu run rẩy.

Cố Tử Thần đi đến trước mặt cô, đưa tay vuốt những sợi tóc mềm: “ Không sao.........sẽ không sao, Tô Niên Niên, muốn khóc thì khóc đi, tất cả sẽ tốt hơn.”

Cậu trước nay chưa bao giờ an ủi người khác, chỉ có thể lặp đi lặp lại “ sẽ tốt hơn” với Tô Niên Niên, không biết nói bao nhiêu lần, cuối cùng Tô Niên Niên không kiềm chế được, khóc òa lên.

Tô Niên Niên rất ít khóc, nhưng mỗi lần khóc lên thì kinh thiên động địa.

Nhìn bộ dạng cô khóc nức nở, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy trong tim có một trận nhói đau, gần như không do dự, cậu ôm Tô Niên Niên vào lòng.

“ Tô Niên Niên, đừng khóc nữa, không sao rồi......” Cậu vừa vỗ vỗ vai Tô Niên Niên, vừa nhẹ nhàng an ủi.

Tiếng khóc sụt sùi nức nở vẫn chưa ngừng, Tô Niên Niên khóc bao lâu, Cố Tử Thần cũng an ủi cô bấy lâu.

Cho đến khi Tô Niên Niên khóc mệt rồi, Cố Tử Thần không nói gì, chỉ im lặng lấy khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi cho cô.

Cậu đoán Tô Niên Niên cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm, cho nên đành bế ngang cô lên, đưa vào phòng ngủ của cô.

Đặt Tô Niên Niên nhẹ nhàng lên giường, Cố Tử Thần đắp chăn cho cô, dỗ dành nói: “ Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Tô Niên Niên gật gật đầu, lại sợ nước mắt chảy ra, cắn góc gối mà đáng thương co người lại trong chăn.

Một lúc sau, Tô Niên Niên thò đầu ra, lí nhí nói: “ Cố Tử Thần, anh có thể đừng đi được không?”

Giọng nói dịu dàng cộng thêm đôi mắt ngân ngấn nước của cô, tim Cố Tử Thần co thắt lại, mỉm cười nói, “ Được, tôi không đi, đợi cô ngủ rồi tôi mới đi.”

Cố Tử Thần rất ít khi dịu dàng thế này, Tô Niên Niên sụt sịt mũi, lại nói, “ Tôi ngủ rồi anh cũng không được đi........”

Cố Tử Thần nghẹn giọng, có phải con lợn này không biết trong lời nói của cô ấy có nghĩa khác sao......

Nhưng đối diện với đôi mắt trong sáng của cô, Cố Tử Thần không nói được gì nữa, thở dài, ngồi xuống bên giường cô.

“ Được, tôi không đi, tôi sẽ ở cạnh cô đợi trời sáng. Ngủ ngon, Tô Niên Niên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play