Rất nhiều quân cờ đặt xuống mà cô không biết có dụng ý gì, nhưng chưa được một lúc là phát hiện hình thành từng cạm bẫy, dựa vào chỉ số thông minh của cô, có lẽ lên trên là chui thẳng vào bẫy.
(/)
Ở đây đâu phải ông đấu với cháu chứ, rõ ràng là một con hồ ly già với hồ ly con mà, người này gian xảo đen tối hơn cả người kia!
Ván tiếp theo, cô nhìn mà cũng thấy kinh hồn bạt vía, có điều đối với Cố Tử Thần lại càng thêm khâm phục.
Chỉ số thông minh này đúng là chỉ có ở con mọt sách!
Cuối cùng vẫn là ông Cố cao siêu, thắng Cố Tử Thần, nhưng ông không hề đắc ý, mà điềm đạm nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “ Tiểu tử cháu tài nghệ chơi cờ khá đấy, thôi, hôm nay đến đây thôi, ông cũng mệt rồi, các cháu xuống lầu chơi đi.”
Tô Niên Niên đương nhiên hiểu ý, ngọt ngào chào từ biệt ông Cố, vui vẻ rời đi, Cố Tử Thần điềm nhiên liếc nhìn ông Cố, cũng đứng lên, đi theo Tô Niên Niên.
Hai người vừa đi, ánh mắt ông Cố trở nên sắc lạnh, ngón tay gõ theo tiết tấu xuống mặt bàn.
Con gái của Tô Dĩ An......không ngờ đã lớn thế này rồi......
Ông nhớ lại lúc nãy ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Cố Tử Thần khi nhìn Tô Niên Niên, vẻ sắc lạnh càng hiện rõ trong mắt.
--- ---
Xuống lầu, Trần Nguyên mấy người vẫn còn ở đó, bộ bài đã thu lại, mấy người ngồi đó tán phét với nhau.
Nam Ninh ngồi bên cạnh Trần Nguyên, liên tục nói với cậu, Trần Nguyên biểu hiện lịch sự né tránh, nhưng cũng không nỡ từ chối cô.
Diệp Tinh Vũ cầm điện thoại sôi nổi chơi trò đua xe, Nam Chi ngồi một mình ở góc, nhìn về một phía đờ đẫn, lông mày khóe mắt hiện vẻ chán nản.
Người mà cô thích, cô lại không dám lên nói chuyện một câu với cậu.
Yêu thầm giống như chuyến du lịch đi mà không có hồi kết, cô không biết từ bao giờ mình đã xuất phát, mãi mà không nhìn thấy điểm cuối.
Trong lòng Trần Nguyên cũng không thoải mái, biểu cảm trên mặt lại càng lạnh nhạt, cho đến khi Tô Niên Niên bước đến mới giãn cơ mặt xuống.
“ Tô Niên Niên, thế nào rồi? Ông Cố không làm khó em chứ?” Trần Nguyên quan tâm hỏi, Diệp Tinh Vũ cũng đặt điện thoại xuống, nhìn sang Tô Niên Niên.
“ Không sao, ông Cố rất tốt, anh, anh đừng nghĩ linh tinh.” Tô Niên Niên cười, ngồi xuống bên cạnh Nam Chi.
Trong tiềm thức, cô vẫn thích và có thiện cảm với Nam Chi.
Nam Chi và Nam Ninh hai chị em họ là mẫu người con gái cổ điển, nhưng Nam Ninh là kiểu người nhẹ nhàng nhưng không mất phần hoạt bát, tính cách nóng nảy cũng giống như Tô Niên Niên. Mà Nam Ninh có lẽ sức khỏe không tốt lắm, làn da trắng gần như nhìn xuyên thấu, mặc dù có nét đẹp nhưng so sánh mà nói, Tô Niên Niên vẫn thích Nam Chi hơn, dù sao cô và Nam Chi cũng quen biết hiểu hơn.
Nam Chi tự nhiên cảm nhận được ý tốt của cô, mỉm cười với cô.
Trong lòng Tô Niên Niên thầm kêu gào, đây mới chính là nữ thần xinh đẹp chứ! Hễ cười là đủ nghiêng nước nghiêng thành rồi! Nếu như cô là là con trai, nhất định sẽ yêu người đẹp kiểu này!
“ Nghe nói hôm nay anh A Lí cũng sẽ về, có điều đến giờ này cũng chưa thấy anh ấy.” Nam Chi có chút thất vọng, Tô Niên Niên chưa bao giờ nghe thấy cụm từ “ Anh A Lí”, tò mò hỏi Nam Chi.
Nam Chi đang định giải thích, thì nghe thấy trong đám đông lại có tiếng reo hò huyên náo, còn ồn hơn khi nãy ông Cố đến.
Đám đông tự động tách ra, nhường đường cho người mới đến, những tiếng bàn luận ồn ào to nhỏ thi nhau vang lên, xuất hiện trước mắt Tô Niên Niên đầu tiên, là hai người đàn ông mặc quần áo nghiêm chỉnh, trên người mặc vest đen phẳng phiu, đeo kính đen, tách biệt đám đông và người đi ở phía sau.
Còn khi người đó xuất hiện, hiện trường lập tức yên tĩnh trầm lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT