Nửa đêm, nhà họ Cố.

Trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, chỉ bật một chiếc đèn ở đầu giường, ánh đèn màu vàng cam hắt ra khắp phòng, có chút gì đó vắng lặng.

Cố Tử Thần lật quyển sách toán học cao trung năm hai, nội dung bên trong đối với cậu mà nói hết sức đơn giản, nhìn vài ví dụ rồi cậu ném sách lên chiếc tủ đặt cạnh giường.

(/)

Bên trên còn bày mấy quyển sách giáo khoa, nhìn kỹ, toàn bộ đều là sách năm hai. Còn mấy quyển tài liệu phụ đạo và đề bài thi thử.

Cố Tử Thần tự cười chế giễu mình, mình từ lúc nào lại chủ động đi phụ đạo cho người khác thế này chứ?

Nhưng cậu lại lo lắng Tô Niên Niên thi tháng lại đội sổ, trong bất giác, chuẩn bị mấy thứ này.

Cậu buồn bực lật người, tắt đèn, đi ngủ, hất ba chữ Tô Niên Niên ra khỏi đầu.

Dựa vào tính cách của cậu, cậu đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm Tô Niên Niên. Chỉ xem con lợn đó có tự động tìm đến cửa hay không?.....

--- ---

Ngày hôm sau.

Vừa sáng sớm, Tô Niên Niên đã mang trong lòng tâm trạng căng thẳng, kích động gõ cửa nhà họ Cố, Trần Nguyên đứng ở trong vườn nhà cổ vũ cho cô.

Mở cửa ra, Cố Tử Thần mặc một bộ quần áo thể thao, uể oải nhìn Tô Niên Niên, hỏi: “ Lợn thần tài, có việc gì thế?”

Tô Niên Niên ấp úng nói: “ Uhm, Cố Tử Thần, phiền anh có thể phụ đạo cho tôi được không.........”

Cố Tử Thần cau mày, xem ra nha đầu này cũng biết điều đấy, có điều cậu đương nhiên không thể đồng ý đơn giản như thế, định làm khó Tô Niên Niên một chút.

“ Tô Niên Niên, cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Tô Niên Niên lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trả lời: “ bảy giờ mười phút...sao thế.”

“ Cuối tuần, bảy rưỡi, thời tiết đẹp thế này, cô cảm thấy người bình thường giờ này sẽ dậy sao?” Cố Tử Thần nghiến răng, thực ra cậu có thói quen dậy sớm tập thể dục, giờ này đã dậy từ lâu rồi.

Tô Niên Niên mặt mày méo xệu, áy náy “ a” lên một tiếng, nghĩ cũng đúng, mình không phải vì lo học bù, thì bây giờ chắc chắn vẫn còn đang ngủ nướng.

“ Xin lỗi......thế......thế thì thôi vậy, tạm biệt, anh vào nhà ngủ thêm nữa đi.”

Nói xong quay người vẻ đáng thương quay về nhà, để lại Cố Tử Thần ngơ ngẩn ở đó.

Cậu vốn dĩ chỉ là muốn Tô Niên Niên cảm thấy mình sớm như thế này phải dậy phụ đạo cho cô rất tốn sức! Không phải nên cảm ơn cậu, cầu cứu thành khẩn với cậu hơn sao?

Tại sao con lợn này lại ngoảnh đầu cứ thế là đi chứ! Cô quay lại cho tôi ngay!

Trong nội tâm kiêu ngạo của bạn học Cố đang ra sức kêu gào, nhưng Tô Niên Niên đã thất thểu về nhà rồi.

Trần Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “ Sao nhanh như thế đã về rồi? cậu ấy đồng ý em chưa?”

Tô Niên Niên mếu máo nói: “ em cảm thấy đừng làm phiền anh ta nữa......hừ, em lên gác làm bài tập vậy.”

Nói xong, Tô Niên Niên vẫn cảm thấy ở cạnh Cố Tử Thần không thoải mái, còn cả trong sâu xa nội tâm mình có gì đó nói không rõ được.

Trần Nguyên còn cuống hơn cô, đi thẳng sang nhà họ Cố hỏi tội.

Vừa vào cửa, Trần Nguyên ngăn Cố Tử Thần đang định đi ra ngoài tập thể dục, hỏi: “ A Thần, sao cậu không dậy Niên Niên học?”

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cậu, ôi giời, nhanh như thế đã có người thân đến giúp sức à.

Nhưng, cậu đâu có từ chối chứ! Là con lợn đó tự về nhà, có được không!

Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng, nói: “ Cái này phải hỏi em gái cậu, mình đi tập thể dục đây, bye bye, nhớ khóa cửa nhà mình lại nhé.”

Nhìn theo bóng dáng khuất xa của cậu, Trần Nguyên thở dài, rốt cuộc đang làm cái trò gì thế!

Các người làm ơn đừng thế được không, thân làm anh như tôi đây bị kẹp giữa rất khó xử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play