Có thể nói hôm nay Lâm Phong xuất hiện lại phá vỡ ý chí Thiên Si lần nữa, hắn sai lầm rồi sao?

Hắn từng lạnh nhạt đối với tất cả những người ở ngoại giới, hồn nhiên không thèm để ý, tùy tâm sở dục, hắn chính là hắn, nhưng mà phật đạo chi tâm của hắn vô lại cứng cỏi vô cùng, điểm này, Lâm Phong biết rõ, Mộc Trần cùng Vũ Hoàng cũng biết rất rõ, bởi vậy Mộc Trần mới gọi Thiên Si gọi là Si nhi. Nhưng vài chục năm trước, hắn đi lên Phật Sơn, tín niệm cứng cỏi nhất trong lòng bị đánh nát, mình đầy thương tích, khi tín niệm bị phá vỡ thì nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, từ nay về sau hắn vứt lại hết thảy, chỉ cầu thực lực, muốn trờ thành vô thượng ma đầu, hơn nữa những năm gần đây hắn cũng làm như vậy, trong vài chục năm ngắn ngủi bước vào Thánh cảnh, khiến hắn càng thêm tin tưởng vững chắc rằng mình làm đúng. Nhưng hôm nay Lâm Phong dùng sự thật nói cho hắn, chẳng qua hắn chỉ làm áo khoác cho người khác, bị người ta lợi dụng, mà cái hắn gọi là thực lực, ở trước mặt Lâm Phong không chịu nổi một kích, Lâm Phong vẫn giống như trước đây, yêu hận rõ ràng, vì sao thực lực hắn cũng có thể bay vọt như vậy, chuyện này thật sự có quan hệ cùng phật ma sao? Lâm Phong nhìn Thiên Si, thần sắc vẫn lạnh như băng, nói:


- Ngươi có được thực lực lại như thế nào, ngươi bị người đánh nát tín niệm, tín ngưỡng bị phá diệt, nhân cách thay đổi, còn hồn nhiên chẳng biết, tự cho mình đúng, ngươi không cảm giác bi ai sao, ngươi sống bên trong vận mệnh mà người khác chế tạo cho ngươi, dương dương tự đắc.


Thiên Si ngẩng đầu nhìn hư không thở sâu, trong lòng tự hỏi, hắn đúng rồi hay là sai lầm rồi? Hắn sống ở trong nhân sinh do người khác chế tạo cho mình sao?


- Nhị sư huynh.


Đúng lúc này, thanh âm của Lâm Phong đột nhiên không hề lạnh lùng nữa, mà trở nên bình tĩnh xuống, ánh mắt Thiên Si chậm rãi chuyển qua nhìn đôi mắt của Lâm Phong.


- Ta tới nơi này làm mấy chuyện này chỉ vì tìm kiếm đáp án, cái ta có thể nói cho ngươi biết ta cũng đã nói, hiện tại ta sẽ không cưỡng cầu ngươi thay đổi nữa, hy vọng ngươi có thể quay về bản tâm, có thể chân chính hiểu được chính mình là ai, muốn nhân sinh như thế nào, nếu bản tâm ngươi là như thế, ta lập tức rời đi, từ nay về sau ngươi và ta không liên quan nữa.


Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Thiên Si bình tĩnh nói, Thiên Si nghe Lâm Phong nói xong tự hỏi, rốt cuộc hắn là ai? Nhắm mắt lại, trải qua hai lần triệt để hiểu ra, lúc này đây Thiên Si không nghĩ hắn sẽ không đi theo tư duy nữa mà là muốn đi theo cảm giác, đi theo bản tâm của chính mình, lúc này hắn buông ra hết thảy, tùy ý để đầu óc không bị ràng buộc, tự do tự tại, nhìn xem suy nghĩ của hắn sẽ xuất hiện ở phương nào, hắn muốn thấy rõ tâm của chính mình. Trong đầu Thiên Si xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đó là một tiểu hòa thượng đầu trọc, chân trần, ngồi phía trên đỉnh một tòa núi đả tọa, nhìn trung niên phía trước hỏi:


- Sư tôn, tu hành như thế nào?



- Tu hành vì cường đại tâm của chính mình, khiến mình có năng lực, có tư cách, lựa chọn đường đi trong lòng mình muốn.


Trung niên mỉm cười nói, hắn cái hiểu cái không, chỉ thấy trung niên lập tức nở nụ cười sờ sờ đầu hắn. Cảnh tượng biến hóa, tiểu hòa thượng đã lớn lên, biến thành khổ hạnh tăng, hắn đi qua ngàn gian vạn hộ, đến hỏi đường, đi hoá duyên. Trên đường đi có khổ, có mệt mỏi, cuối cùng hắn trở lại trong núi, lại có một trung niên khác xuất hiện, người này vẫn vuốt đầu hắn, cười nói:


- Si nhi ơi Si nhi, ngươi vừa đi mà đã hai năm rồi.


Tăng nhân lộ ra một nụ cười sáng lạn nói:


- Sư tôn muốn con tẩy luyện tâm tình, con không dám không tuân.



- Dù vậy cũng không bảo ngươi rời đi lâu như vậy, mà tên kia cũng không gọi ngươi về.


Chỉ thấy một vị trung niên đi tới, cưới nói với hắn, lộ ra sự quan tâm chân thật, tăng nhân cúi đầu cười cười. Tăng nhân mỉm cười trong đầu, trong cặp mắt của ma đầu ở ngoại giới đã có hai hàng nước mắt trong suốt, chậm rãi chảy xuống, đột nhiên hắn cảm giác lòng mình rất đau, tựa như đao cắt, khoan tim đục xương vậy. Hắn đã hiểu, thật sự đã hiểu. Mở mắt ra, cuồng phong gào thét, trên đầu Thiên Si tóc dài không ngừng bị rụng xuống, cái đầu trọc lốc lại xuất hiện lần nữa, hắn nhìn Lâm Phong, nam nhi rơi lệ, nhưng mà trên mặt lại mang theo nụ cười sáng lạn, đau nhưng vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm về được chính mình, không bị người lợi dụng, lâm vào trong nhân sinh mà người khác chế tạo cho hắn.


- Lâm Phong, cám ơn.


Thiên Si lại lần nữa trở về làm Thiên Si quen thuộc kia, chứng kiến nụ cười này, trên mặt Lâm Phong cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn hiểu Thiên Si đã trở lại.


- Nhị sư huynh.


Lâm Phong hô lên một tiếng, hai người nắm tay nhau thật chặt.


- Đi, Lâm Phong, chúng ta trở về, ta muốn thấy sư tôn.


Đột nhiên Thiên Si mở miệng nói, giống như rất vội vàng, rất khẩn cấp.


- Được, chúng ta trở về.


Lâm Phong nở nụ cười, hai người lập tức bước chậm mà ra, ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Mà phía trên Phật Sơn vẫn có rất nhiều cường giả tồn tại, một màn rung chuyển này không chỉ ảnh hưởng đến Thiên Si, mà nó cũng ảnh hưởng đến bọn họ, giờ phút này tâm của bọn họ đang giãy dụa. Nhưng tất cả cùng Lâm Phong không có quan hệ . Thiên Đài, ánh mắt Mộc Trần cùng Vũ Hoàng nhìn về phương xa, giống như đang chờ đợi cái gì đó, Lâm Phong đi lên Phật Sơn đã có chút ngày đến hôm nay vẫn chưa trở về, bọn họ không khỏi có chút lo lắng. Tuy nói hôm nay thực lực Lâm Phong rất mạnh nhưng mà Phật Sơn rất thần bí, hơn nữa bọn họ cũng nghe nói Lâm Phong lăng không đi bộ bước vào Phật Sơn, trên đỉnh Phật Sơn từng phát sinh đại chiến khủng bố, lúc sau Lâm Phong liền biến mất. Nhưng mà đúng lúc này, hư không phía xa có một đạo hào quang hướng về phía bên này phóng tới, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt, hai người còn chưa kịp phản ứng đi tới, liền nghe tiếng răng rắc truyền ra, mặt đất trực tiếp vỡ vụn, bụi đất cuốn lên, trước mặt lập tức có một đạo thân ảnh quỳ gối, cúi đầu, giống như không dám nhìn ánh mắt bọn họ.


- Này.


. . Hai người sửng sốt hạ, lập tức nhìn thấy Lâm Phong phiêu nhiên rơi trên mặt đất.


- Si nhi!


Thần sắc Mộc Trần cứng đờ, rõ ràng người quỳ trên mặt đất chính là Thiên Si.


- Sư tôn, đệ tử bất hiếu.


Giọng nói của Thiên Si rất bi thống, hung hăng đập đầu lên mặt đất, mặt đất lại bị phá vỡ lần nữa, mặt đất làm sao thừa nhận được đầu hắn va chạm.


- Phù.


. . Mộc Trần cùng Vũ Hoàng nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười, Si nhi của bọn họ đã trở lại.


- Đứng lên đi.



- Si nhi, trở về là tốt rồi.


Hai người cùng đi lên đỡ Thiên Si dậy, nhưng mà họ lại cảm giác bọn họ không lay động nổi Thiên Si.


- Sư tôn, cho đệ tử quỳ ở trong này đi.


Thiên Si ngẩng đầu, nhìn hai gương mặt quen thuộc không có nửa điểm ý tứ trách móc hắn thì Thiên Si lại càng cảm thấy đau lòng, hắn nghĩ đến chính mình khiến sư tôn bi thương đến mức nào, hắn tàn nhẫn đối với sư tôn dưỡng dục hắn, hắn không xứng là người.


- Si nhi, ngươi lầm đường lạc lối, vi sư không trách ngươi, mau đứng lên đi.


Mộc Trần dùng sức lôi kéo Thiên Si.


- Sư tôn Mộc Trần ngươi nói rất đúng, Si nhi trở về, tất cả đã trôi qua rồi.


Vũ Hoàng cười nói, Thiên Si nhìn hai vị sư tôn, càng áy náy.


- Nhị sư huynh đứng lên đi, ngươi như vậy lại khiến lão sư khổ sở, tất cả đã trôi qua rồi buông xuống đi.


Lâm Phong đi lên phía trước nói với Thiên Si, Thiên Si liếc mắt nhìn Lâm Phong, lại nhìn về phía hai vị sư tôn, lập tức dập đầu ba lần:


- Đệ tử sẽ khắc ghi vào trong tâm khảm.


Nói xong Thiên Si mới đứng dậy nhìn hai vị sư tôn, Mộc Trần và Vũ Hoàng cũng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, xét đến cùng trong lòng bọn họ vẫn cao hứng hơn.


- Tiểu Phong, may mà nhờ có ngươi mới mang được gia hoả Si nhi này về.


Mộc Trần nói với Lâm Phong, hắn không nghĩ tới Lâm Phong đi đến Phật Sơn, lại thật sự khiến Thiên Si đọa nhập ma đạo quay đầu lại.


- Lão sư, kỳ thật việc này không thể trách được nhị sư huynh, người đứng đầu Phật Sơn quá mạnh mẽ, hắn chế tạo mười vạn bậc thang, người có ý chí cứng cỏi hơn nữa cũng bị hắn phá hủy, kia không phải phật thê, mà là ma thê.


Lâm Phong mở miệng nói, hắn đã tự mình trải qua nên có thể cảm thụ được.


- Ta hiểu Si nhi là ai, vi sư há có thể không biết, chỉ có điều ta thật không ngờ, Phật Sơn trong truyền thuyết sẽ khủng bố như vậy, khiến một người có biến hóa to lớn như thế.


Mộc Trần thở dài:


- Lâm Phong, rốt cuộc nơi đây có cái gì?



- Một nhân vật phật ma song tu phi thường đáng sợ, hắn từng là một cường giả đại thành Thánh Vương khủng bố không thể đột phá, bởi vậy tu hai loại lực lượng cực đoan phật ma, muốn làm hai hệ căn nguyên viên mãn, hơn nữa dung hợp, đi lên vô thượng Thánh Vương cảnh, hắn nắm Phật Sơn trong tay, mượn những người đi đến trước Phật Sơn, đánh vỡ ý chí bọn họ khiến mời bọn họ đọa nhập ma đạo, do đó trợ giúp hắn tự thân lĩnh ngộ hàm nghĩa ma đạo.



- Mạnh như vậy?


Thần sắc Mộc Trần ngưng lại, hắn không nghĩ tới nhân vật trong truyền thuyết dĩ nhiên là một vị đại thành Thánh Vương muốn bước vào vô thượng Thánh cảnh.


- Hơn nữa đó là một người quen của con, nhưng con còn không biết rõ hắn rốt cuộc là ai.


Lâm Phong nhớ lại, hắn không nghĩ ra người quen ấy là vị nào vừa tu phật lại vừa tu ma.


- Về sau phải cảnh báo đệ tử Thiên Đài vĩnh viễn không được đặt chân vào Phật Sơn.


Mộc Trần chậm rãi nói, phải cẩn thận với tồn tại như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play