Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1234 - Lâm Phong vào chiến đài


...

trướctiếp

Khi Vấn Thiên Ca nhìn thấy thân ảnh của Ma Ngục Thiên đã biến mất, thì hắn cũng lập tức rời khỏi chiến đài. Mặc dù kiếm hắn đã trở vào bao, nhưng không ai dám khinh thường hắn nữa!

- Thập đại yêu nghiệt đã dồn dập bước vào Tôn Vũ, mà hai người đó vẫn không có phát huy ra toàn bộ thủ đoạn, nhưng cũng đã lộ ra một phần thực lực.

Bất luận Vấn Thiên Ca hay Ma Ngục Thiên đều đã đạt đến áo nghĩa tầng ba! Sau khi chứng kiến cảnh đó, trong lòng mọi người đều cảm thán. Lấy sức mạnh của thập đại yêu nghiệt, sợ rằng trong Tôn Vũ người sơ kỳ đã không ai có thể làm đối thủ của bọn họ.

- Còn có vị nào muốn khiêu chiến không? Hôm nay Vấn gia đã mở chiến đài, nên mọi người có thể đánh sảng khoái!

Vấn lão thái gia rất hài lòng đối với kết quả của trận chiến vừa rồi, nên sang sảng cười nói. Ngay vào lúc đó, đột những có một bóng người bước lên chiến đài.

- Bạch Thu Lạc, một người trong thập đại yêu nghiệt nữa sao!

Lúc này, mọi người đều đang rất kích động, bọn họ không ngờ sau khi được chứng kiến trận chiến giữa Vấn Thiên Ca cùng Ma Ngục Thiên, lại còn được chứng kiến trận đấu giữa Bạch Thu Lạc và Thu Nguyệt Tâm

- Ngươi còn đang đợi cái gì? Mau lên đây.

Bạch Thu Lạc nhìn Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói. Nữ nhân này đã truy sát hắn từ Tây hoang đến Trung Hoang, khiến hắn phải phát động không ít sức mạnh, nhưng vẫn không có giải quyết được nàng. Nhưng hôm nay, nàng ta nhất định sẽ vẫn lạc tại đây.

- Cẩn thận!

Lâm Phong thấp giọng dặn Thu Nguyệt Tâm thực lực Bạch Thu Lạc rất lợi hại, mà hắn cũng rất có thể là một trong Thất Sát, nên Lâm Phong có chút không yên lòng.

- Ừm!

Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, bước chân về hướng lên chiến đài, khi nàng đã đi vào trong chiến đài, lồng phòng hộ của chiến đài liền khép kín.

- Bạch Thu Lạc thân là một trong thập đại yêu nghiệt, hắn chắc chắn không thể bại!

- Không nhất định đâu, ngươi đừng quên Thu Nguyệt Tâm đang tu tình đạo, mà nàng lại có một loại thể chất khủng bố nữa chứ.

Tuy mới chỉ quật khởi được một năm, nhưng nàng ta đã truy sát Bạch Thu Lạc từ Tây hoang đến Trung Hoang, mà còn chém đứt một cánh tay Bạch Thu Lạc nữa, không nhớ à.

- Hừm, cũng đúng.

Nhưng một khi đã đến Tôn Vũ cảnh, mất một cánh tay cũng không nghiêm trọng lắm. Dùng sức mạnh huyết thống và một ít đan dược đã đủ khiến cho cánh tay mọc lại, trận chiến này rất khó liệu! Mọi người nghị luận sôi nổi, suy đoán Bạch Thu Lạc so với Thu Nguyệt Tâm, ai mạnh hơn? Hai người có tu vi tương đương, đều đặt chân vào Tôn Vũ không lâu.

- Xì!

Nhưng vào đúng lúc này, một đạo ánh bạc hiện ra, Bạch Thu Lạc dùng lợi kiếm trong tay đâm thẳng về hướng Thu Nguyệt Tâm. Chiêu kiếm này không có bất kỳ sự đẹp đẽ nào, nhưng tốt độ cực kỳ nhanh! Cùng lúc đó, Thu Nguyệt Tâm giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một đạo ánh trăng, ánh trăng đột nhiên lao về phía trước, ngăn cản một kiếm. Nhưng một kiếm kia lại đột nhiên điên cuồng xoay tròn, từng tia sáng tỏa bắn ra. Xuyên thấu đạo ánh trăng, khiến cho nó vỡ thành trăm ngàn mảnh.

- Vạn hóa áo nghĩa của Lạc Thiên Các quả nhiên kỳ diệu, chỉ một loại áo nghĩa nhưng lại có thể biến ảo thành ngàn vạn áo nghĩa khác, chỉ cần tu luyện một loại nghĩa đã có thể biến ảo ra rất nhiều loại áo nghĩa, nó đúng là một loại áo nghĩa đáng sợ.

Nhưng nó lại có điểm yếu là chỉ có thể biến ảo ra một loại áo nghĩa trong cùng một lúc. Nhưng Bạch Thu Lạc hiển nhiên không chỉ lĩnh ngộ vạn hóa áo nghĩa, mà còn có huyễn áo nghĩa. Nên hắn mới có thể tùy ý sử dụng huyễn áo nghĩa phối hợp vợi một loại áo nghĩa khác! Khi Vấn lão thái gia nhìn thấy công kích của Bạch Thu Lạc, liền thấp giọng nói. Ông ấy cũng rất thưởng thức vạn hóa áo nghĩa của Lạc Thiên Các.

- Nghe nói cô gái này tu luyện tình đạo, không biết uy lực có mạnh nhưng lời đồn không? Sau đó có nột vị tôn chủ nói, trên thế gian có quá ít người tu tình đạo, dù sao thì người muốn ý chặt đứt tất cả tình cảm cũng quá ít.

Cùng lúc đó, thân thể Thu Nguyệt Tâm cũng đang phiêu thối né tránh. Nhưng một kiếm kia của Bạch Thu Lạc lại đột nhiên biến ảo, đâm thẳng vào yết hầu của nàng.

- Vù.

Trong cơ thể Thu Nguyệt Tâm đột nhiên có một cái mặt trăng bay lên. Sau đó nó đột nhiên bao phủ Bạch Thu Lạc.

- Giết!

Bạch Thu Lạc lạnh lẽo hô to, trong thân thể hắn như có một đạo sát khí đáng sợ đến cực điểm trào ra, khiến cho cái mặt trăng kia lập tức tan vỡ.

- Nhìn ta!

Bạch Thu Lạc lại hét lớn một tiếng, trong đôi mắt của hắn dường như mang theo một tia sáng ma huyễn lộng lẫy. Khi Thu Nguyệt Tâm nhìn về phía hắn, nàng liền cảm thấy thị giác trở nên mơ hồ, dường như sắp rơi vào ảo cảnh.

- Tình ý!

Ngay sau đó, trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm dường như xuất hiện hai vòng mặt trăng, nhưng vào ngay lúc đó, môi Bạch Thu Lạc nhúc nhích, từng đạo từng đạo âm thanh bay vào trong tai nàng. Từng đạo từng đạo ma âm lượn lờ trong đầu của Thu Nguyệt Tâm, làm khí tức trên người nàng như bị yếu bớt.

- Không được!

Vẻ mặt Lâm Phong lúc này rất khó coi. Thu Nguyệt Tâm tu luyện tình đạo, nhưng bị hắn ảnh hưởng, nên tâm cảnh nàng xuất hiện một kẽ hở. Không ngờ Bạch Thu Lạc lại nhân cơ hội lợi dụng nó để tấn công Thu Nguyệt Tâm.

- Xem ra Nguyệt Tâm cần phải tu luyện một loại công pháp khác, dù có áp chế được tình đạo hay không, ít ra cũng không để cho sức chiến đấu Nguyệt Tâm chịu ảnh hưởng.

Lâm Phong liền nói thầm một tiếng. Nếu như bị Bạch Thu Lạc bắt được thừa cơ, sợ rằng hắn sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Tâm.

- Nguyệt trảm.

Hai đạo ánh trăng trong đôi mắt Thu Nguyệt Tâm phá hủy huyễn tâm ý cảnh. Nhưng kiếm Bạch Thu Lạc lại đã tới gần nàng, không cho nàng nửa phần thư giãn nào. Chiêu kiếm này để cho Thu Nguyệt Tâm có ảo giác, như đang đôi mặt với một tên sát thủ.

- Bạch Thu Lạc làm sao lại làm cho ta cảm thấy như hắn là sát thủ vậy? Ngay cả huyết thống vũ hồn của hắn cũng đều chủ sát phạt.

Vấn lão thái gia liền nói nhỏ một tiếng.

- Cô gái này tu tình đạo, nhưng hình như nàng đang chịu ảnh hưởng của tình cảm!

Ánh mắt cũng những vị Tôn chủ này đều sáng như đuốc, tùy ý quan sát liền đã hiểu tất cả.

- Nguyệt chi ngưng, đông lại!

Thu Nguyệt Tâm lạnh lẽo hô to. Mọi người thấy nàng ta đã ngăn cản được kiếm kia. nhưng vào lúc này, họ cũng thấy tay trái của Bạch Thu Lạc lại vung lên, phấn bay đầy trời. Sau đó Thu Nguyệt Tâm liền lùi lại, nhưng nàng vậy hít phải những hạt phấn kia.

- Đê tiện!

Vẻ mặt Lâm Phong trở nên lạnh lẽo. Hắn đang lo lắng không biết những hạt phấn do Bạch Thu Lạc phóng ra, là gì? Ánh mắt người cũng hơi ngưng lại. Đây cũng không phải là sinh tử sàn quyết đấu, mà Bạch Thu Lạc lại còn dùng loại thủ đoạn này, xác thực dễ bị người ta lên án. Nhưng Bạch Thu Lạc đã dám làm như vậy, hiển nhiên hắn đã không thèm để ý cái nhìn của người khác. Chỉ cần đạt đến mục đích, hăn có thể bất chấp tất cả.

- Không nghĩ tới Bạch Thu Lạc lại là người tàn nhẫn như vậy.

Khi Vấn lão thái gia nhìn thấy cảng đó, cũng nói một tiếng.

- Một khi trong lòng ngươi đã sinh tình cảm, tình đạo đã không thích hợp với ngươi.

Nhìn ta, ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm sao. Trong thanh âm Bạch Thu Lạc lúc này đầy rẫy mê hoặc, nó đang từ từ ăn mòn Thu Nguyệt Tâm. Mà đôi mắt của nàng cũng tỏ vẻ hơi mông lung, hình như đã bị huyễn lực ăn mòn.

- Xem ra những hạt phấn kia có thể mê hoặc người tâm chí, nên Thu Nguyệt Tâm mới dễ dàng bị mê hoặc.

Thần sắc mọi người lúc này cũng hơi lo lắng, nếu như Thu Nguyệt Tâm bị rơi vào ảo cảnh, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Lúc này, Bạch Thu Lạc cũng đang đứng yên không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt của hắn hoat động. Biển nhiên huyễn thuật Bạch Thu Lạc đang sử dụng đã để cho Thu Nguyệt Tâm luân hãm.

- Tiền bối, Bạch Thu Lạc dùng thủ đoạn hèn hạ trên chiến đài, xin tiền bối hãy mở chiến đài ra.

Khi thấy Thu Nguyệt Tâm gặp nguy hiểm, Lâm Phong liền cầu Vấn lão thái gia. Hắn cũng không ngờ Thu Nguyệt Tâm vì hắn, mà làm tình đạo bị hao tổn. Mà cũng không ngờ Bạch Thu Lạc lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vật để ám hại nàng. Nên hắn không thể xuất thủ được.

- Quyết chiến chưa kết thúc, làm sao có thể mở chiến đài.

Huống hồ, ai lại quy định không thể dùng thủ đoạn như vậy trên chiến đài! Khi Tề Thiên Thánh bên cạnh nghe được lời Lâm Phong, hắn liền hừ lạnh một tiếng. Lúc này, ánh mắt Vấn lão thái gia cũng đang nhìn Lâm Phong, chờ xem hắn định làm gì? Lâm Phong liền lạnh lẽo nhìn Tề Thiên Thánh một chút, sau đó lập tức tiếp tục nói:

- Tiền bối, trong chiến đấu không có quy định có thể không sử dụng thủ đoạn như Bạch Thu Lạc đã dùng, ta không phản đối.

Thế nhưng, trong chiến đấu cũng không có quy định không cho những người khác can thiệp. Giờ khắc này, ngài mời mở ra chiến đài, cũng hợp tình hợp lý, đúng không?

- Chuyện cười, chiến đấu chưa kết thúc, làm sao có thể bắt đầu cuộc chiến đài khác.

Tề Thiên Thánh liền hừ lạnh nói.

- Câm miệng!

Lâm Phong liền gầm lên một tiếng, ánh mắt lạnh như băng của hắn dường như có một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào đôi mắt của Tề Thiên Thánh. Khiến cả người Tề Thiên Thánh trở nên cứng đờ.

- Nếu ngươi có ý kiến, có thể song chiến, ta cùng Thu Nguyệt Tâm đánh hai người các ngươi.

Lâm Phong lạnh lẽo nói rằng, lần thứ hai nhìn về phía Vấn lão thái gia nói:

- Xin tiền bối mở chiến đài!

- Được, chiến đấu xác thực chẳng có quy định gì cả.

Nếu Bạch Thu Lạc dùng thủ đoạn, ta cũng không tính hắn vi phạm quy tắc, mà ngươi yêu cầu mở chiến đài, ta cũng sẽ tác thành! Vấn lão thái gia khẽ gật đầu, nói:

- Mở ra chiến đài, mà cũng không cần lại đóng đâu.

Những Tôn Vũ sơ kỳ nào muốn chiến, cũng có thể đi lên, những người khác lùi xa một chút! Thần sắc mọi người liền đọng lại. Mở chiến đài, không đóng lại, ai muốn chiến, cũng có thể tiến lên ư! Sau khi thấy chiến đài mở, Lâm Phong bước chân về hướng chiến đài.

- Ta cũng muốn xem xem, ngươi làm sao cứu người!

Tề Thiên Thánh liền cười gằn một tiếng, lạnh lùng nói:

- Đối thủ của ngươi là ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp