Lý Kỳ bỗng nhìn Chủng Sư Đạo nói: - Ồ, hình như ta cũng phải nói chúc mừng Chủng Công, chúc mừng.
Chủng Sư Đạo sửng sốt, cười hỏi: - Chuyện vui này từ đâu tới?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Lần này ta trở về, có lẽ đã mang một mãnh tướng tới cho Chủng Công. Người này rất tài giỏi, văn võ song toàn, cưỡi ngựa bắn cung, trên trời dưới đất không gì là không thể. Tuổi tác còn trẻ, đã có phong thái đại tướng. Chủng Công được tướng tài này, ta ngoài nói lời chúc mừng ra, quả thực không biết nên nói gì mới tốt.
Chủng Sư Đạo ngây người ra, trừng mắt nhìn hắn, nói:- Tiểu tử ngươi đang lừa lão phu rồi, cái gì mà trên trời dưới đất không gì không thể? Lão phu sớm đã biết, người đó có phải là Nhạc Phi?
- Hả? Chủng Công người sao lại biết?
Chủng Sư Đạo cười ha hả nói: - Người cả kinh thành đều đang nói, cái gì mà Thang Âm Nhạc Phi đại kiến Tứ Thái tử Kim quốc. Ngươi ra ngoài nghe là biết ngay.
Vã mồ hôi! Không có mạng lưới liên lạc cũng có thể truyền nhanh như vậy, Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Bất luận thế nào, người này quả thực là một nhân tài, hy vọng Chủng Công có thể đốc thúc được hắn ta.Chủng Sư Đạo nói: - Dặn dò của Phó viện trưởng, lão phu sao dám không theo.
Lý Kỳ buồn bức nói: - Chủng Công, người sao lại nói như vậy, Thanh Chiếu tỷ tỷ còn ở đây, Lý Kỳ quả thực không còn mặt mũi nào.
Lý Thanh Chiếu mỉm cười nói: - Không quy củ không thành khuôn phép. Chủng bá bá vẫn là giáo sư của học viện, ngươi lại là Phó viện trưởng của học viện. Trong học viện, Chủng bá bá đương nhiên là phải nghe theo ngươi, chuyện này không có gì đáng trách.
- Chiếu Nhi nói rất đúng. Chủng Sư Đạo cười ha hả nói, lại quay sang Lý Kỳ nói:- Đúng rồi, Lý Kỳ, nghe nói gần đây trong triều ngươi lại có chuyện gì kỳ lạ, chuẩn bị tiến hành cải cách.
Vã mồ hôi! Hình như ông ta cũng là một phái bảo thủ, Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nhưng lại không biết nên nói thế nào mới tốt.
Chủng Sư Đạo liếc nhìn hắn, liền nói: - Lão phu bây giờ rảnh rỗi ở nhà, chuyện trong triều sớm đã không liên quan gì tới lão phu rồi. Nếu ngươi không muốn nói, cũng không sao.
Lý Kỳ cười nói: - Chủng Công khách khí rồi. Chỉ là hai chữ "cải cách", Lý Kỳ không dám đảm đương. Cải các nhỏ, cải nhỏ mà thôi. Để Chủng Công và Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.Chủng Sư Đạo cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi quả đúng là sâu khó lường. Nhưng hắn cũng có chút điểm dừng, dù sao lời này quá là nhạy cảm. Trước đây, hắn cũng đã nhận được bài học cay đắng.
Lý Thanh Chiếu căm thù cải cách tới tận xương tủy. Cô chỉ biết cải cách này đơn giản chính là một loại thủ đoạn bài trừ dị kỳ. Cho nên, không muốn nói về đề tài này, nói: - Chủng Công, cháu ra ngoài đã lâu, cũng nên trở về rồi, hôm khác hy vọng có thể cùng phu quân tới gặp.
Chủng Sư Đạo sửng sốt, liền hiểu vấn đề, gật đầu nói: - Được, cháu hãy nói với Minh Thành, không cần chú ý tới chuyện cũ nữa.- Vâng. Cháu nhất định sẽ chuyển lời của Chủng bá bá.
Lý Kỳ đảo mắt, cười ha hả nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta tiễn tỷ.
Chủng Sư Đạo sững người, nhìn Lý Kỳ hình như có lời muốn nói với Lý Thanh Chiếu, liền thuận nước đẩy thuyền nói: - Cũng được, cũng được, ngươi thay lão phu tiến Chiếu Nhi nhé.
Lý Kỳ vui vẻ nói: - Lý Kỳ nguyện cống hiến sức lực.
Lý Thanh Chiếu cười khổ một tiếng, nói: - Vậy thì đa tạ.- Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
Hai người cùng bước ra khỏi phòng học, vừa tới bên ngoài, Lý Kỳ bỗng hỏi: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ cảm thấy học viện này thế nào?
Lý Thanh Chiếu cười gật đầu nói: - Lúc trước nói chuyện với ngươi, có học viện này quả đúng là phúc của người dân.
Lý Kỳ lại nói: - Vậy Thanh Chiếu tỷ tỷ suy tính thế nào?
Lý Thanh Chiếu có chút do dự, khẽ thở dài, lắc đầu nói: - Xin lỗi, ý tốt của ngươi ta chỉ có thể ghi nhận trong lòng, phu quân vẫn còn để ý tới chuyện xưa, vì vậy ta không thể hứa với ngươi được.
Ánh mắt Lý Kỳ hiện vẻ thất vọng, vốn nhân cơ hội này để thay đổi suy nghĩ. Chủng Công như vậy, đã chịu áp lực rất lớn. Nếu là lời của Thanh Chiếu tỷ tỷ nói, vậy thì sẽ càng bị nhiều người chê cười. Nhưng, nếu ta không chú ý cô ấy, giả dụ bên phía Kim quốc không xảy ra biến số gì, tới khi đó sẽ vượt ra khỏi tầm tay của mình. Chuyện này làm thế nào cho tốt được? Nhất thời hắn cũng không có được chủ ý gì, liền hỏi: - Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ lần này định ở bao lâu?
Lý Thanh Chiếu cười nói: - Vậy thì còn phải xem quan Yến Sử khi nào tiếp kiến phu quân ta.
Lý Kỳ sửng sốt, nhưng cũng kịp phản ứng lại, nói:- Thanh Chiếu tỷ tỷ, không phải ta cố ý không để ý tới Triệu Tri châu, chỉ là ta mới trở về, ở đây còn có một đống việc chờ ta xử lý, có lẽ còn phải chờ thêm vài ngày nữa, tỷ chớ nên trách móc.
Lý Thanh Chiếu mỉm cười nói: - Không sao cả, không sao cả.
Trong lúc nói chuyện, hai người đúng lúc đi qua nhà cũ trước đây của Lý Thanh Chiếu. Lý Thanh Chiếu dừng lại, không khỏi nhìn vào trong, trong lòng đầy những hồi ức đẹp.
Lý Kỳ liền nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ có muốn vào xem không?Lý Thanh Chiếu hơi giật mình, lắc đầu nói: - Thôi. Bây giờ đã là vật là người khác rồi, xem cũng vô dụng.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, trong lòng cảm thấy mất mát. Biệt viện này được hắn đặc ý giữ lại, nhưng lại không phát huy được hiệu quả trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi tiễn Lý Thanh Chiếu, tâm tình Lý Kỳ cũng có chút ảnh hưởng, lại nhìn lên trời không còn sớm nữa, do đó đã cưỡi lừa đi tới Túy Tiên Cư.
Lát sau, cửa chính của học viện lại mở ra, chỉ thấy Phong Nghi Nô vội vàng từ trong đó đi ra. Nhìn quanh một lát, thấy Lý Kỳ đã đi ra ngoài rồi, sắc mặt nàng căng thẳng, ngoắc tay, hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Lý Kỳ đi rồi. Mãi cho tới sau khi bóng của Lý Kỳ đã biến mất, nàng mới thu mắt lại, chậm rãi giơ tay phải lên, nhìn từng hàng chữ nhỏ thanh tú trên trang giấy trắng, khóe miệng nở nụ cười chua xót.
Không thể không nói, Tần Cối quả thực là một người tài giỏi. Chỉ qua hai ngày, y đã bắt đầu hành động, nha phủ lớn nhỏ dán đầy cáo thị tuyển dụng. Ban đầu còn có một số người cổ hủ ra quát bảo Tần Cối ngừng lại, nhưng Tần Cối quả thực là hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Lý Kỳ, đem bọn chim đầu đàn này đi bắn hết, suýt chút nữa đã nhốt vào nhà giam.
Sau đó lại cho người tới thỉnh cầu Lý Kỳ. Lý Kỳ mới lệnh Tần Cối thả người. Nhưng, y còn cảnh cáo những người đó, nếu còn tái phạm, tất sẽ nghiêm khắc trừng trị. Phụng chỉ hành sự, đó chính là trâu bò, không phản đối.
Vừa mới bắt đầu hai ngày, những quan lại nhỏ đó đều còn đang xem chừng, bởi vì trong tư tưởng của họ, thương nhân chỉ là đại từ ti tiện, còn sỹ tử mới là đại từ vinh dự. Nếu bình thường, họ chắc chắn là quay đầu bước đi, nhưng gặp phải sức hấp dẫn đó, lại khiến họ có chút động lòng.
Giống như Văn Thiên Tường có thể lấy khí phách của người đầu bếp quả là không nhiều.
Đại Tống ngày nay đã không còn giàu có như trước đây rồi, bổng lộc hầu như đã phát không được đầy đủ. Hơn nữa, bên ngoài là ăn không đủ no, điều đó chắc chắn là phải làm xuống dưới rồi. Do đó những viên quan nhỏ như hạt đậu này nhận được bổng lộc tới tay càng ít. Họ lại không có quyền nhập thêm khoản thu bên ngoài, cuộc sống tự nhiên cũng khó khăn hơn. Lại thấy triều đình hạ lệnh, nói sẽ giữ lại quan lộc của họ, điều này khiến cho họ càng thêm dao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT