Cô giằng co giãy giụa cố gạt cánh tay đang ôm lấy lưng mình ra.

Thế nhưng một giây sau, cả người cô bị xoay lại rồi bị ấn chặt vào cánh cửa. Sau đó “xoạch” một tiếng, cửa đã bị khóa trái.

Mặc dù tối như vậy nhưng từ sức lực của người đối diện, cô cũng đoán được rằng đó đích xác là một người đàn ông. Tim cô đập thình thịch lo sợ, cố gắng dùng hết sức để giằng ra: “Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi! Nếu không tôi...”

“Đừng giãy giụa nữa!” Tay anh ta nắm chặt cổ tay đang vùng vẫy của cô. Giọng nói đó trầm trầm phát ra trong đêm tối, lại có vẻ như đang giận dữ, khiến cô giật mình, mọi động tác đều dừng khựng lại.

“Mộ... Mộ Dạ Bạch? Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc hỏi. Lúc này lẽ ra anh ta đang ở bên ngoài kia khiêu vũ với Cảnh Dao mới phải chứ?

“Tôi không ở đây thì nên ở đâu?”

“Anh... nên ở cạnh Cảnh Dao.”

“Ở cạnh làm gì? Giống như cô và Cảnh Nam Kiêu làm kiểu hôn nhau nồng nhiệt đấy hả?” Giọng anh không ổn, từ khi quen biết anh đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tầm thấy anh ta nói chuyện kiểu đó với mình.

Nhắc đến chuyện đó, cô bất chợt cảm thấy xấu hổ. Cô cắn cắn môi, quay đầu lại, thay đổi chủ đề, “Anh bỏ tôi ra trước đã...”

Cả người anh dường như đè lên cô, chật cứng, khiến cô cảm thấy khó thở.

Hơn nữa cứ nghĩ đến việc bọn họ chỉ cách thế giới bên ngoài có một bức tường, sau cánh cửa kia là tất cả mọi người đang ở đó, tuy rằng không thể có ai vào đây được nhưng nếu bất chợt có ai đó bắt gặp hai người họ cùng bước ra khỏi đây thì thật sự có trăm cái miệng cũng không giải thích biện bạch được mối quan hệ giữa bọn họ.

Tim cô thắt lại, cả người căng thẳng đứng im.

Nhưng...

Anh không hề thả lỏng ra mà ngược lại dưa tay bật công tắc đèn trong phòng. Đó là một chiếc đèn có ánh sáng xanh nhạt, tỏa ra từ bên trên, cô có cảm giác cả người mình đang lơ lửng giữa đại dương lãng mạn.

Cô ngước mắt lên, bất chợt đụng phải ánh mắt thâm trầm sâu lắng của anh. Đôi mắt đó như có phép thuật, khóa chặt cả người cô.

Còn chưa kịp mở lời thì ngón tay anh đã đặt trên môi cô, cô rùng mình, nhìn anh đầy ngạc nhiên. Đôi mắt đen trầm của anh ánh lên những đợt sóng nguy hiểm. Ngón tay ấn lên môi cô đầy uy lực. Hơi nóng và sức nặng từ ngón tay anh khiến cô kinh ngạc, cả người cứng đờ ra, yếu đuối dựa vào cánh cửa, đôi mắt cô mơ hồ nhìn anh.

Anh ta... rốt cuộc định làm gì?

Không đợi cô kịp nghĩ ngợi thêm nữa, ngón tay anh rời đi, nhưng chỉ một giây sau thay vào đó là nụ hôn điên cuồng, kịch tính,và cả chút chiếm hữu của anh phủ lên môi cô.

Lần này anh không hề cho cô bất cứ cơ hội và thời gian nào để nghĩ ngợi, chiếc lưỡi anh mạnh mẽ đưa vào giữa môi và răng cô, chạm vào lưỡi cô, cuốn lấy mãnh liệt, có chút gì đó như trừng phạt, ngậm mút đầy mạnh bạo. Nụ hôn của Cảnh Nam Kiêu cô còn có thể chống cự được, còn anh ta...

Cô lại hoàn toàn không có bất cứ khả năng phòng ngự nào.

Hơi thở gấp gáp loạn nhịp. Sức lực toàn thân đều như bị anh hút sạch, chân cô mềm nhũn, chỉ có thể yếu ớt bám vào vai anh mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng được.

Hôn đến mức cả hai thở không nổi rồi anh mới chịu lùi lại một bước. Cô suýt chút nữa ngã xuống, may mà kịp túm lấy vạt áo sơ mi của anh.

Đôi mắt anh nồng cháy như chứa đựng những ngọn lửa đỏ, nhìn cô chăm chú. Nâng cằm cô lên để đôi mắt long lanh ngấn nước của cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng đầy dục vọng của anh. “Hôn anh ta cũng như vậy à?”

Cái... cái gì?

Đầu óc cô giờ đang trống rỗng. Đã bị anh hôn đến mức ngơ ngẩn cả người, không còn xác định được phương hướng nữa rồi.

Anh thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Vừa nãy cô và anh ta hôn nhau rất nồng cháy...”

Lúc này cô mới bừng tỉnh. Hóa ra anh ta đang hỏi chuyện này....

Vừa nãy anh ta chà xát lưỡi mình, chính là muốn lau đi những dư vị của Cảnh Nam Kiêu hay sao?

Rõ ràng cô không cần phải giải thích thì Cảnh Nam Kiêu mới là chồng cô, anh ta hôn cô là chuyện như đúng rồi còn phải hỏi. Thế nhưng dưới ánh mắt của Mộ Dạ Bạch, cô lại không kềm được mà khai thật hết, thậm chí còn cuống lên giải thích: “Không phải... tôi và anh ta không như thế...”

Mộ Dạ Bạch đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô, mút vuốt ve môi và lưỡi cô. Sau đó lùi ra, trầm ngâm hỏi: “Không phải như vậy sao?”

“Không phải...”

Anh nhẹ nhàng ve vuốt, ngậm mút, ngày càng tiến sâu hơn rồi lại lùi lại: “Không như vậy sao?”

Cô dựa vào cánh cửa, thở nhẹ, ngón tay bám lấy chặt hơn, “Không...”

Cô không hiểu đêm nay anh ta rốt cuộc bị làm sao nữa, thật kỳ lạ.

Giờ khắc này cô có cảm giác anh ta như người huấn luyện thú, còn mình lại như con cún nhỏ trên tay anh ta, bị anh ta áp đảo khiến cho ngoan ngoãn nghe lời, cô chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời anh, để mặc cho anh sàm sỡ, ngoài ra chẳng làm được gì khác nữa.

Có vẻ rất hài lòng với hai câu trả lời của cô, anh lại một lần nữa hôn sâu thêm. Lần này giống như gạt bỏ hết đi những băn khoăn nghi kỵ tích tụ trong lòng, hôn như thể dồn toàn sức lực vào đó, như thể muốn hòa quyện linh hồn của cả hai vào với nhau vậy. Bàn tay to lớn của anh không đợi chờ thêm nữa, gấp gáp đưa lên vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, từ chỗ cổ áo chữ V vào trong, lướt qua làn da mềm mịn mượt mà như lụa của cô, lần mò xuống dưới, nắn trọn bầu ngực hồng hào của cô.

(Lời tác giả: Vì lý do sức khỏe, ngày hôm nay tác giả xin được đăng đến đây, ngày mai sẽ tiếp tục với nội dung dài hơn. Mong các bạn thông cảm!!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play