Hai cô gái tâm sự thân thiết như thể giữa họ không còn khoảng cách, hơn nữa đối tượng lại là người đàn ông hoàn hảo trước mặt. Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch một cái, chỉ thấy mặt anh vẫn điềm nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể anh ta không hề bận tâm đến những lời nói của Cảnh Dao. Người đàn ông này điềm đạm trầm tĩnh, tâm tư sâu xa, đâu phải người mà cô có thể dễ dàng đoán biết như vậy được.

Nghe thấy tiếng giày cao gót ngày càng tiến lại gần, cô đẩy anh ra, luống cuống nói: “Mau buông tôi ra!”

“Sợ bọn họ nhìn thấy à?” Mộ Dạ Bạch không thả cô ra, chỉ cúi xuống nhìn cô, như thể anh đang chiêm ngưỡng vẻ lo lắng, sợ hãi trên mặt cô.

Tính khí quật cường của cô bùng lên: “Tôi sợ cái gì chứ? Là tôi lo bị Cảnh Dao nhìn thấy rồi thì sau này anh sẽ mất đi lòng mến mộ của cô ta mà thôi. Vậy thì tiếc cho anh quá!”

Chính cô cũng không nhận thấy khi nói ra câu này trong lòng cô có chút chua xót.

Mộ Dạ Bạch nhìn sang hướng hành lang dài phía trước. Hai cô gái đang bước đến, không lâu sau sẽ rẽ sang bên để đi về phía họ, lúc này anh mới chậm rãi nhìn cô, nói: “Nếu cả hai chúng ta đều chằng sợ, vậy thì cứ để yên như thế này đợi bọn họ đến. Vừa hay...”

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “... dù sao tôi cũng chẳng có hứng thú gì với Cảnh Dao cả, đem cô ra làm bia đỡ đạn cũng không tồi.”

“....” Anh ung dung bình thản nói.

Đem cô làm bia đỡ đạn, vậy thì từ nay về sau cô càng đừng hòng được yên ổn trong ngôi nhà đó! Cảnh Dao chịu tha cho cô mới là lạ!

Cố Thiên Tầm đầu hàng trước anh ta rồi, cô hoảng hốt nói: “Anh đừng đùa nữa! Là tôi sợ được chưa? Anh mau bỏ tôi ra!”

Thấy cô nhận thua trước, Mộ Dạ Bạch có phần hả hê, thế nhưng lúc hai cô gái gần bước đến anh vẫn không chịu buông ra, ngược lại dùng tay khóa chặt lấy tay cô, anh đẩy cửa bước vào một căn phòng riêng, kéo theo cô vào theo.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo hắt vào từ phía ngoài cửa sổ, mờ mờ ảo ảo chiếu rọi vào khoảng không. Thân người cao lớn của Mộ Dạ Bạch dựa vào cánh cửa, một tay vẫn siết chặt lấy tay cô.

Cô hồi hộp nín thở, một tay bám vào vai anh ta, đưa mắt nhìn qua vai anh thấy hai bóng người bên ngoài lướt qua. Cô lo lắng đến mức không hề để ý rằng cô và anh đang đứng sát nhau đến thế. Hơi thở mang mùi rượu thơm nồng của cô phả vào tai anh.

Cho đến khi...

Giọng nói trầm trầm của anh vọng xuống đầu cô.

“Trông chúng ta có giống như đang vụng trộm không?”

Cô đơ người.

Ánh mắt cô nhìn vào anh, có lẽ do ánh đèn quá tối, mắt anh như có một lớp sương mờ bao phủ, cảm giác mê hoặc đến khó tả. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng trong đấy không hề thấy có sự cười cợt mà ngược lại vô cùng chân thật.

Tim Cố Thiên Tầm không ngừng run lên, đôi môi cô khẽ nhúc nhích, cô đưa tay gạt anh ra: “Đừng nói linh tinh... Tôi phải đi đây.”

Cô chắc chắn là say rồi!

Chắc chắn là say rồi nên mới có cảm giác mất hồn, dụ hoặc như thế này, trong khi đó bản thân lại hoàn toàn không hề hay biết!

Chắc chắn là say rồi, nên giây phút này mới cảm thấy rung động đến mức không thể khống chế bản thân như thế này!

Anh đột nhiên nhanh như chớp, đưa tay kéo cô lại, đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào cô như muốn bén lửa: “Cố Thiên Tầm, đột nhiên tôi rất hiếu kỳ muốn biết dư vị của sự vụng trộm là như thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play