- Nghe được Nhiếp Ly nói, sắc mặt Diệp Tông tối sầm lại. Tại thời điểm hắn không có ở đây Nhiếp Ly nói bậy còn chưa tính, rõ ràng còn hồn nhiên dụ dỗ Tử Vân. Quả thực là táng tận lương tâm, phát điên! Nếu như không phải còn muốn Nhiếp Ly hỗ trợ bố trí Vạn Ma Yêu Linh trận, hắn đã sớm hiện thân đem Nhiếp Ly hung hăng mà giáo huấn một lần rồi.

- Chỉ thấy Diệp Tử Vân thần sắc hơi có vẻ ảm đạm, đối với Nhiếp Ly nói ra: "Nhiếp Ly, ngươi không nên hiểu lầm phụ thân của ta. Cha ta như vậy nhưng thật ra rất tốt, hắn cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho ta. Nhưng mà hắn dù sao cũng là Quang Huy Chi Thành Thành chủ, trên bờ vai gánh vác sinh tử tồn vong của nhiều người trong Quang Huy Chi Thành như vậy, hắn một khắc cũng không dám lười biếng. Tuy rằng hắn không có nhiều thời gian trợ giúp ta, nhưng mà ta vẫn tôn kính người nhất, kính nể người nhất. Ta chỉ hận ta thực lực bây giờ còn quá yếu, không cách nào giúp người chia sẻ ưu sầu. . ."

- Nghe được những điều mà Diệp Tử Vân nói, Diệp Tông đang ẩn nấp trong bóng tối liền lâm vào một hồi trầm mặc, sống mũi có chút cay cay, trước mặt nữ nhi, hắn vẫn luôn là một người phụ thân nghiêm khắc. Hắn cũng biết, việc hắn làm còn xa xa không đủ, nội tâm đối với Diệp Tử Vân có thật nhiều thiếu nợ. Hôm nay, lúc nghe được lời nói này của Diệp Tử Vân, nội tâm càng lúc càng không thể bình tĩnh, nguyên lai đây chính là những lời trong nội tâm mà Vân Nhi muốn nói.

- "Nhiếp Ly, ta luôn cảm thấy, dùng thiên phú của ta, chỉ sợ cả đời này cũng không thể đạt đến trình độ của cha ta, cho đến khi ngươi truyền thụ cho ta công pháp tu luyện, đưa cho ta Băng Tuyết Hoàng Hậu Yêu Linh, đã giúp cho thực lực của ta lột xác , giúp cho ta có thể đi thực hiện giấc mộng của mình, ta không biết báo đáp thế nào. Tuy rằng cha ta không có khả năng đồng ý để cho ta với ngươi ở cùng một chỗ, nhưng mà vì báo đáp ngươi, ta có thể đáp ứng ngươi ba cái yêu cầu, bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt." Diệp Tử Vân như nghĩ tới điều gì, đôi má hiện lên một mảnh ửng đỏ, nhưng nàng ngạo nghễ ưỡn ngực, ánh mắt trong trẻo kiên định phi thường.

- Từ nhỏ phụ thân sẽ giáo dục nàng, nhân sinh trên đời, có ân tất báo, hơn nữa làm người muốn giảng giải đạo nghĩa, chuyện đã đáp ứng, nhất định là phải làm.

- Nơi xa Diệp Tông nhíu mày một cái, trong lòng của hắn khẽ động, nguyên lai tu vi Vân nhi tăng lên nhanh như vậy, đều nhờ có Nhiếp Ly chỉ điểm, cách nhìn của hắn đối với Nhiếp Ly đã có một ít đổi mới, xem ra Nhiếp Ly đối với Vân nhi cũng không tệ lắm.

- "Thật sự, bất kể là yêu cầu gì, ngươi cũng sẽ không cự tuyệt?" Nhiếp Ly đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, hướng Diệp Tử Vân đi đến.

- Chứng kiến trên mặt Nhiếp Ly toát ra vẻ thâm ý và dáng vẻ tươi cười, hướng chính mình đi tới, Diệp Tử Vân hoảng hốt mà lui lại mấy bước, đôi má càng thêm hồng nhuận, Nhiếp Ly muốn làm cái gì? Trong đầu của nàng hiện ra một ít hình ảnh, nhưng lại vừa nghĩ tới điều gì, ưỡn lồng ngực, nếu như nàng đã từng nói là sẽ đáp ứng với Nhiếp Ly ba yêu cầu, muốn thủ tín, bằng không thì sẽ bị người khác xem thường.

- Nhiếp Ly từng bước đi đến bên người Diệp Tử Vân, cúi đầu nhìn Diệp Tử Vân, lúc này Diệp Tử Vân thẹn thùng động lòng người, làn da vô cùng mịn màng, cặp môi đỏ mọng, cái mũi sáng long lanh đẹp đẽ tinh xảo, đôi mắt sáng linh động, đều đặc biệt mê người, giống như là một viên bồ đào chín mọng, cho người ta nhịn không được mà muốn cắn một cái.

- Nàng mặc một bộ váy màu trắng, ngực thắt một cái dây lưng lụa màu trắng, hiện ra dáng người lung linh đáng yêu, làn váy đón gió bay múa, trong bóng đêm giống như một Tiên Tử, mùi thơm thiếu nữ đập vào mặt.

- Đây là một nữ tữ làm động lòng biết bao nhiêu người. (Câu này chém nhé)

- Kiếp trước đủ loại hình ảnh trong đầu chậm rãi hiển lên, trong nội tâm Nhiếp Ly hiện lên một mảnh ôn nhu, giờ này khắc này, hắn suy nghĩ nhiều muốn đem người ngọc trước mắt ôm vào trong ngực!

- Cảm giác được Nhiếp Ly tới gần, cái loại khí tức đặc biệt này làm cho Diệp Tử Vân càng hoảng loạn, trái tim như muốn trực tiếp nhảy ra ngoài , cái cỗ trắng nõn như ngọc kia đều hiện lên một vòng màu đỏ.

- Một loại kiều diễm nhàn nhạt, bên trong hai người lan tràn ra ngoài.

- Giờ phút này, quang cảnh ban đêm thật là tuyệt hảo!

- Lúc này chỗ bống tối mà Diệp Tông đang đứng, chứng kiến Nhiếp Ly không ngừng tới gần Diệp Tử Vân, cái bộ dáng ngả ngớn kia, vất vả lắm thái độ của hắn đối với Nhiếp Ly mới thay đổi, lập tức hóa thành hư vô, trên cánh tay nhiều sợi gân xanh nổi lên, nếu Nhiếp Ly dám đụng một đầu ngón tay vào Vân nhi, tuyệt đối hắn sẽ không chút do dự đem Nhiếp Ly đánh một trận tơi bời, đánh đến nỗi ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra!

- Nhiếp Ly tham lam mà hô hấp lấy khí tức trên người Diệp Tử Vân, bên trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia cô đơn cùng thương cảm, nhiều khi, hắn lo lắng trước mắt đều chỉ là một giấc mộng, mỗi buổi tối, hắn thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, chứng kiến Diệp Tử Vân chết đi, không kìm được mà nước mắt rơi đầy gối.

- Diệp Tử Vân vĩnh viễn không bao giờ biết được, Nhiếp Ly đối với tình cảm của nàng là khắc cốt ghi tâm, vô số lần cửu tử nhất sinh, những năm cô đọc dài đến mấy trăm năm, chỉ đến khi nhớ lại Diệp Tử Vân, mới có thể cho hắn một cảm giác ấm áp. Cái loại cảm tình này, sâu tận xương tủy.

- Trùng sinh trở về, hắn cảm giác được hạnh phúc, đồng thời cũng sợ hãi mất đi tất cả những điều trước mắt, cho nên hắn một khắc càng không ngừng tăng cường thực lực của chính mình và những người bên cạnh, một khi thời điểm nguy cơ xuất hiện, có được lực lượng tự bảo vệ mình.

- Bất kể như thế nào, hắn sẽ không lại để những điều trước mắt mất đi.

- Cùng Diệp Tử Vân gần trong gang tấc, cảm thụ được rõ ràng sự tồn tại của Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly lúc nào muốn ôm Diệp Tử Vân, muốn cùng hắn kể ra đủ loại nội tâm, trong nội tâm thở dài một tiếng, hắn đem những cảm tình này thu liễm, nếu như giờ phút này, hắn ôm Diệp Tử Vân, nhất định sẽ đem nàng dọa hỏng a?

- Nhiếp Ly khóe miệng hơi nhếch lên, ghé sát bên tai của Diệp Tử Vân, chậm rãi nói ra: "Ta có một cái yêu cầu là, ta muốn ngươi. . ." thời điểm Nhiếp Ly đang nói chữ ngươi, thanh âm đặc biệt kéo dài.

- Nghe được Nhiếp Ly nói vậy, toàn thân Diệp Tử Vân run lên, hai tay có chút phát run, nàng đã sớm đoán được, Nhiếp Ly nhất định sẽ nói ra yêu cầu như vậy. Tuy rằng đạo đức không cho phép, nhưng Nhiếp Ly xác thực đối với nàng có ân, nàng nói sẽ đáp ứng Nhiếp Ly ba yêu cầu, tự nhiên là sẽ không cự tuyệt.

- Nếu như người kia là Nhiếp Ly, trong lòng của nàng cũng không khó tiếp nhận như vậy.

- Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tâm nàng vẫn loạn như ma.

- "Tiểu súc sinh, xem ra ta phải phế ngươi!" tay của Diệp Tông nắm lại, quả thực sắp tức điên rồi, khí tức của một Hắc kim cường giả từ trong cơ thể phát ra, tùy thời đều muốn bạo phát, Hắc kim cấp cường giả, một khi ra tay, chỉ sợ cái này biệt viện sẽ bị san thành bình địa!

- Bàn tày trắng nõn của Diệp Tử Vân run nhè nhẹ, đặt ở trước ngực, trái tim đập loạn thình thịch, hai gò má ửng đỏ, càng lộ ra vẻ động lòng người, nội tâm của nàng tràn đầy mâu thuẫn.

- Cảm giác được khí tức cuồng bạo của Diệp Tông, Nhiếp Ly biết đã đủ rồi, không muốn đùa với Diệp Tử Vân nữa, Diệp Tông như muốn tức điên lên.

- "Ta muốn ngươi. . . theo ta trò chuyện." Nhiếp Ly thoáng duỗi lưng mỏi của mình một phát, hì hì cười nói ra.

- "Bồi ngươi trò chuyện?" tay phải Diệp Tử Vân dừng lại giữa không trung, sững sờ nhìn Nhiếp Ly.

- "Ngươi cho rằng ta muốn ngươi làm cái gì?" Nhiếp Ly hỏi lại Diệp Tử Vân, một bên ánh mắt đã rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Diệp Tử Vân, miệng há to, khiếp sợ nhìn Diệp Tử Vân, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn ngươi theo ta làm cái gì? Ngươi cho rằng ta không phải là người đứng đắn như vậy sao?"

- Nghe Nhiếp Ly nói như vậy, Diệp Tử Vân hận là mình không thể đào một cái hố trên mặt đất để chui xuống. Nàng còn tưởng rằng Nhiếp Ly đối với nàng lòng mang ý xấu, đều muốn cùng nàng. . . Xuất thân từ Phong Tuyết thế gia, gặp nhiều chuyện giữa các thế gia, mười ba tuổi, đã đến tuổi xuất giá, nàng đối với những chuyện như vậy, tự nhiên không phải không là biết.

- Nhiếp Ly là một người đứng đắn, chẳng lẽ mình không đứng đắn sao? Nhiếp Ly tuyệt đối cố ý làm cho nàng hiểu lầm đây!

- "Nhiếp Ly, ta hận ngươi chết đi được!" Diệp Tử Vân mới hiểu được, nàng bị Nhiếp Ly đùa bỡn, xấu hổ hung hăng đạp xuống mu bàn chân của Nhiếp Ly một cái, sau đó như một cơn gió liền quay người bỏ chạy. Nhiếp Ly thật sự là đáng giận, hắn tuyệt đối là cố ý.

- Nghĩ đến trong nội tâm của chính mình ngổn ngang những hình ảnh kia, tâm hồn thiếu nữ của Diệp Tử Vân như điên loạn.

- "NGAO!" Tuy rằng không đau, nhưng mà Nhiếp Ly vẫn che mu bàn chân kêu lên, nhìn bóng lưng Diệp Tử Vân đang chạy trốn, hắn la lớn, "Này, ngươi không phải nói sẽ đáp ứng yêu cầu của ta sao? Không những không cùng ta nói chuyện mà lại còn bỏ chạy?"

- "Ngươi tự mình nói chuyện đi." Diệp Tử Vân hừ hừ hai tiếng, lúc thanh âm truyền đến, người đã tiến vào lầu các.

- Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Diệp Tử Vân biến mất tại cửa ra vào, tâm tình Nhiếp Ly đột nhiên vui sướng, miệng bắt đầu huýt sáo.

- Lúc này Diệp Tông đang đứng ở nơi bóng tối hẻo lánh, lúc trước hắn như muốn phát điên, nhưng khi chứng kiến tình huống như vậy, cũng ngây người thật lâu, lúc này mới chậm rãi đem khí tức cuồng bạo thu liễm trở về, nếu như Nhiếp Ly làm cái chuyện không tốt đối với Diệp Tử Vân, hắn nhất định sẽ xuất thủ, nhưng hiện tại, không còn lý do gì để ra tay nữa , đến bây giờ hắn giờ mới hiểu được, mình cũng bị Nhiếp Ly đùa bỡn! Nhìn bộ dáng đắc ý của Nhiếp Ly ở phía xa, trong lòng của hắn nổi lên một cảm giác vô lực.

- Tên Nhiếp Ly này, tựa hồ không dùng được lẽ thường để nhắc đến.

- Nhiếp Ly rút cuộc là người như thế nào? Đến hắn cũng đoán không ra.

- Phải biết rằng tên tiểu tử này chỉ mới mười ba tuổi, tại sao lại khó chơi như vậy?

- Quay đầu lại suy ngẫm, Nhiếp Ly làm việc mặc dù không đường hoàng, có chút khác người, nhưng về phương diện tính cách, tựa hồ cũng không hư hỏng như vậy.

- Tuy nhiên hắn vẫn có chút lo lắng chon nha đầu Vân Nhi, bình thường bản tính thiện lương, thông minh hơn người, bây giờ lại bị Nhiếp Ly trêu đùa, trong lòng Nhiếp Ly có ý xấu hay không , hắn còn phải quan sát thêm một thời gian nữa thì mới biết được.

- Thân ảnh Diệp Tông chậm rãi biến mất trong bóng tối.

- Nhiếp Ly cảm nhận thấy khí tức của Diệp Tông biến mất, khóe miệng mỉm cười, hắn chẳng qua chỉ là trêu chọc Diệp Tông mà thôi. Tại đây trong phủ thành chủ dốc lòng tu luyện, ngẫu nhiên đùa giỡn Diệp Tử Vân, trêu chọc Diệp Tông, cũng là một chuyện thú vị.

- Nếu như Diệp Tông đã đi rồi, vậy hắn cũng có thể bắt đầu tu luyện.

- Nhiếp Ly trong nội tâm nghĩ đến, tìm một Tảng Đá ngồi xếp bằng , khí tức của Nhiếp Ly dường như cùng cảnh hắc ám ban đêm hòa thành một thể, Hổ Nha Hùng Miêu cùng Ảnh Yêu Yêu Linh bên trong Linh Hồn Hải của Nhiếp Ly không ngừng phun ra nuốt vào hô hấp, ý niệm Nhiếp Ly vừa động liền bắt lấy Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

- Điện quang bên trên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm có vẻ nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng cuồng bạo, một khi Nhiếp Ly thúc giục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm công kích, uy lực kia thực sự vô cùng khủng bố.

- Diệp Tông nếu cảm giác được khí tức Linh hồn lực của Nhiếp Ly lúc này, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ , bởi vì Linh hồn lực của Nhiếp Ly đã hoàn toàn vượt qua hắn.

- Bất quá Nhiếp Ly thu liễm lấy khí tức, ngay cả Hắc kim cấp Yêu Linh Sư Diệp Tông cũng rất khó phát hiện.

- Thời gian dần qua, Nhiếp Ly tiến nhập bên trong vong ngã cảnh giới tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play