- Ta vẫn muốn hỏi ngươi một chút, Bạch Hạo ta có từng đắc tội ngươi!! Chúng ta không oán không cừu, ngươi vì tư lợi của mình muốn đoạn đường sống của ta, làm không được cũng bỏ đi, hôm nay vì tẩy đi tiếng xấu bản thân còn vu hãm ta, ta nói cho các ngươi biết, Bạch Hạo ta đi đường đường chính chính nên không sợ tà phong!
Bạch Tiểu Thuần nói đường đường chính chính, miệng phun hoa sen, khí thế bộc phát ngập trời làm Tư Mã Đào cùng Tôn Nhất Phàm bị nghẹn lời, cảm thấy ngực của mình như nổ tung nhưng không nói lại Bạch Tiểu Thuần.
Về phần người đi đường bên ngoài với chủ cửa hàng chung quanh, bọn họ cũng đại khai nhãn giới, lần đầu cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần có ngôn từ sắc bén như vậy, có thể dùng lời nói làm vũ khí, thậm chí nó còn đặc sắc hơn cả chiến đấu kịch liệt.
Ngay cả hồn Bạch Hạo đã trốn sang một bên cũng há hốc mồm, hắn lần đầu tiên nhìn thấy công phu mồm mép của sư tôn, phải nói là rửa mắt mà nhìn, hắn không biết so với hôm nay, ngày đó Bạch Tiểu Thuần dùng thân pâận Bạch Hạo dùng lời chính nghĩa trong tộc lễ Bạch gia mới thật sự là lời nói như kiếm, câu câu giết người.
- Ngươi... Ngươi...
Tôn Nhất Phàm tức giận tới mức hít thở đứt quãng, hắn và Tư Mã Đào không am hiểu dùng lời lẽ, dù bọn họ có thân phận của mình, địa vị của bnj họ vô cùng trọng yếu, bọn họ không có khả năng như Bạch Tiểu Thuần, căn bản quên mình là cường giả Nguyên Anh, vẫn làm việc như tiểu tu sĩ.
Hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần lại là cường giả Nguyên Anh, hơn nữa là người nổi bật trong Nguyên Anh, chiến lực kinh thiên, kể từ đó hắn nói chuyện như kiếm làm người ta cảm thấy vô lực.
- Bạch Hạo, nhiều lời vô ích, ngươi thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng được, hôm nay... Lão phu muốn tới khiêu chiến ngươi, chúng ta không so pháp thuật, chúng ta so luyện hỏa! Người thua cút ra khỏi thành Khôi Hoàng, cả đời không thể luyện hỏa.
Tư Mã Đào áp chế tức giận trong lòng, hắn cắn răng lên tiếng.
Tôn Nhất Phàm kịp phản ứng, bọn họ hiểu chuyện hồn dược bất lợi với mình, chuyện này thật vất vả mới hóa giải, bây giờ nhắc lại chuyện xưa là ngu xuẩn, trọng yếu nhất là báo thù, chỉ cần áp chế Bạch Hạo sẽ tẩy đi sỉ nhục hôm nay, ngày sau chậm rãi loan truyền tin tức sẽ hóa giải chật vật hiện tại.
Nghĩ tới đây hắn gầm lên.
- Đúng vậy, Bạch Hạo, Tôn mỗ cũng tới khiêu chiến ngươi, nếu ngươi có thủ đoạn động tay chân trong hồn dược, lão phu cũng muốn xem tài năng luyện hỏa của ngươi như thế nào?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, nếu so luyện linh thì hắn không sợ, chỉ cần có đầy đủ hỏa thì hắn có nắm chắc luyện linh, hiển nhiên Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm biết rõ ngày đó Bạch Tiểu Thuần đánh bạc với Trần Hùng, hiển nhiên cũng hiểu Bạch Tiểu Thuần có thể luyện linh mười lăm lần, trọng yếu nằm ở chỗ không ai dám nói nắm chắc sẽ luyện linh thành công, không thể ổn thắng.
Cho nên bọn họ không nói so luyện linh, thân là Luyện Hồn Sư, trừ luyện linh ra còn có luyện hỏa và luyện dược, dù sao tất cả có nguồn gốc từ luyện hỏa, kể từ đó, bọn họ lựa chọn luyện hỏa là thập phần hợp lý.
Nói tới luyện hỏa... Bạch Tiểu Thuần cũng không có nắm chắc mười phần, hắn hôm nay còn chưa luyện ra hỏa diễm mười bảy màu, cho dù hỏa diễm mười sáu màu cũng không nắm chắc mỗi lần luyện đều thành công.
Sắc mặt hắn biến hóa và trầm xuống.
Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm không thể nói lại Bạch Tiểu Thuần nhưng bọn họ cũng sống nhiều năm như thế, nhìn mặt mà nói chuyện cho nên nắm được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần.
- Phàm là khiêu chiến đều có tiền đặt cược, tiền đặt cược này trừ người thua cút khỏi thành Khôi Hoàng, cả đời không được luyện linh luyện hỏa, còn có cả cửa hàng của ngươi! Ngươi thắng, cửa hàng của lão phu cũng giao cho ngươi.
- Còn Tôn mỗ cũng có điều kiện như thế, hai người chún ta khiêu chiến ngươi, không chiếm tiện nghi của ngươi!
Tôn Nhất Phàm cười lạnh, hắn ở bên cạnh châm vào.
- Các ngươi muốn đánh bạc thì ta phải đánh bạc hay sao?
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn hừ lạnh một tiếng, dò xét Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào vài lần, mặc dù tu vi của hai người này đều là Nguyên Anh, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ mình đường đường là Thiên Đạo Nguyên Anh, hơn trăm thiên kiêu cũng không phải đối thủ của mình, Tiểu Thắng Vương nửa bước Thiên Nhân cũng thua mình, đối phó hai người này không thành vấn đề.
Hắn đang suy nghĩ có nên động thủ đuổi hai người này ra khỏi cửa hàng hay không, nhưng vào lúc này Tư Mã Đào phát giác được suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần cho nên sợ hãi, nếu Bạch Tiểu Thuần không dũng mãnh như trong lời đồn thì hắn đã sớm đấu pháp, cần gì phải đưa ra chuyện luyện hỏa, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần muốn ra tay thì Tư Mã Đào hét lớn.
- Bạch Hạo, ngươi thân là Luyện Hồn Sư Nguyên Anh, danh khí bản thân rất lớn, chẳng lẽ sợ chúng ta, nếu ngươi không đánh bạc thì chúng ta không miễn cưỡng, nhưng ngươi trốn khiêu chiến một lần, còn có thể trốn lần thứ hai hay sao?
- Cho dù hôm nay ngươi không đồng ý, ngày mai hai người chúng ta cũng sẽ tới.
Tư Mã Đào nói lời này xem như đủ vô lại, Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền cau mày.
- Bạch Hạo, Tôn mỗ thêm tiền đặt cược, một tỷ oan hồn, nếu ngươi thắng thì ngươi cứ cầm đi.
Tôn Nhất Phàm nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần do dự thì hắn đoán ra đối phương có điểm yếu ở phương diện luyện hỏa, như vậy mình phải có cái gì đó bức đối phương đấu với mình!
Phương pháp bức người cũng được Tôn Nhất Phàm suy nghĩ xong, lúc này phải làm chung quanh oanh động, chỉ có tạo thành oanh động đủ lớn mới tạo thành chú ý, như vậy đối phương muốn tiếp tục buôn bán trong thành Khôi Hoàng cũng phải suy nghĩ lại một hai.
Về phần biện pháp tạo oanh động không có gì bằng hấp dẫn người khác, dù sao ngày đó đánh bạc hồn dược cực lớn đã oanh động toàn thành.
Cho nên hắn cắn răng nói ra một tỷ oan hồn.
Quả nhiên sau khi những lời của hắn vang lên, đám người bên ngoài động dung, phải biết rằng một tỷ oan hồn là số lượng quá lớn, ban đầu Bạch Tiểu Thuần ở trong Trường thành dùng một tỷ oan hồn để trở thành Vạn phu trưởng, thậm chí ngay cả con mắt Chân Linh cũng lộ ra cảm xúc vui mừng, có thể thấy được số lượng này lớn cỡ nào.
- Bạch Hạo, cửa hàng đã là đánh cược lớn, lần trước là tám ức hồn dược, lần này là một tỷ oan hồn!
- Đây chính là đại sự.
Mọi người không ngừng xôn xao, có không ít người hứng thú bừng bừng cầm ngọc giản truyền âm cho hảo hữu, Tư Mã Đào cũng hiểu ý của Tôn Nhất Phàm cho nên cắn răng nói thêm một câu.
- Lão phu cũng thêm một tỷ oan hồn làm tiền đặt cược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT