Đáng tiếc loại kích thích này chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, hiện tại cho hắn một vạn lá gan cũng không dám.

Hiện tại nghe Cự Quỷ Vương gọi vào, Bạch Tiểu Thuần thu hồi tâm tư, trên mặt tươi cười xu nịnh, hắn đi vào vương điện và nhìn thấy Cự Quỷ Vương đang ngồi trên vương tọa đầy uy nghiêm.

- Trở về rồi? Chuyến này ngươi có thu hoạch không nhỏ nha.

Sắc mặt Cự Quỷ Vương không nhìn ra hỉ nộ, hắn vừa lên tiếng ngưng ý trong lời cũng lập lờ nước đôi, làm người ta không hiểu là khuyết khích hay không vui.

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương lo sợ nghi hoặc, hắn phát hiện sau khi Cự Quỷ Vương khôi phục tu vi thật đáng sợ, luôn luôn cho hắn một cảm giác, nếu như nói sai một câu sẽ bị chặt đầu.

Cự Quỷ Vương như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng suy nghĩ ra biện pháp đối phó, sắc mặt hắn kích động, càng có phấn khởi sùng kính Cự Quỷ Vương.

- Quả nhiên như Vương gia dự đoán, ba đại gia tộc này giàu tới chảy mở, oan hồn, hồn dược, pháp bảo, đủ loại vật phẩm nhiều vô số kể... Ba đại gia tộc không cam lòng giao ra, cho nên còn lừa gạt ti chức.

- Bọn họ không biết ti chức đã đoán ra từ lâu, lúc bái kiến vương gia, trên người có vương ân cuồn cuộn như biển, như có thần trợ, vừa liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của bọn họ, càng tìm được nơi bọn họ giấu bí bảo.

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn nói như mình làm tất cả đều may mắn vì có Cự Quỷ Vương.

Cự Quỷ Vương mặt không biểu tình nhưng trong mắt đầy bất đắc dĩ, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, hiển nhiên hắn có chút lực chống cự khi Bạch Tiểu Thuần vuốt mông ngựa, cho dù trong lòng rất hưởng thụ.

- Trần gia cùng Bạch gia kia không nói, bí bảo nội tình của Thái gia thật sự quá kinh người, đó là pho tượng linh ngọc cao hơn một trượng, thần diệu vô biên, kinh thiên động địa, hào quang đầy trời, linh khí đập vào mặt, cực kỳ hiếm thấy trong Man Hoang.

Bạch Tiểu Thuần vụng trộm nhìn Cự Quỷ Vương, vừa nói vừa hưng phấn.

- Vừa mới lấy ra, linh khí đậm đặc bao phủ phạm vi ngàn trượng, đây chính là chí bảo truyền thừa gia tộc, nó có thể giúp người ta gia tốc tu hành.

Bạch Tiểu Thuần khoa trương, hai tay vươn ra miêu tả pho tượng linh ngọc kia biến thành chí bảo thiên hạ độc nhất vô nhị.

- Ân, theo ngươi nói, đích thật là bảo vật không tệ.

Cự Quỷ Vương nghe vậy cau mày, mặc dù hắn chưa thấy qua pho tượng linh ngọc nhưng nghe nói qua bảo vật cùng loại, cho dù nói thế nhưng sắc mặt không biểu tình.

Bạch Tiểu Thuần vẫn cẩn thận dò xét Cự Quỷ Vương, sau khi nhìn thấy thần thái Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần đi mấy bước và thấp giọng lên tiếng.

- Ti chức đã đặt pho tượng linh ngọc trong biệt viện của ngài, ngài quay về cứ từ từ thưởng thức.

Nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế, Cự Quỷ Vương cũng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn người Bạch Tiểu Thuần dần dần tươi cười, đây là lần đầu tiên hắn cười ôn hòa với Bạch Tiểu Thuần trong vương điện, thật sự là vì Bạch Tiểu Thuần an bài làm hắn hài lòng, trong mắt còn tán thưởng.

- Tiểu hoạt đầu này... Cũng biết phân tấc, chẳng những có năng lực, càng không ăn một mình... Lại biết phỏng đoán tâm ý người khác.

Cự Quỷ Vương nói thầm, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần càng thuận mắt, dường như nghĩ tới cái gì đó, nội tâm Cự Quỷ Vương nóng lên và ho khan.

- Đúng rồi, bản vương trước đó nghe nói tộc trưởng Trần gia kia diễm phúc không cạn, phu nhân hắn quốc sắc thiên hương, càng có thể chất phụ tu hiếm thấy...

Cự Quỷ Vương nói tới đây, không đợi nói xong, Bạch Tiểu Thuần mắng trong lòng, trên mặt không lộ ra chút nào, hắn cười nói:

- Vương gia, Trần phu nhân kia cũng đưa vào biệt viện của ngài, ngài quay về cứ từ từ thưởng thức.

Cự Quỷ Vương nghe câu này liền vỗ lan can vương tọa, trong mắt tức giận và quát lớn:

- Làm càn!

- Vị Trần phu nhân kia là phu nhân của tộc trưởng Trần gia, bản vương thân là Thiên Vương, đường đường Bán Thần, làm gì làm ra chuyện như thế, nếu như truyền ra ngoài, người trong thiên hạ nhìn bản vương thế nào.

- Bạch Hạo, ngươi hồ đồ! Lập tức đưa Trần phu nhân trở về.

Cự Quỷ Vương thật tức giận, trong mắt dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn hằm hằm Bạch Tiểu Thuần, dường như Bạch Tiểu Thuần không đưa Trần phu nhân trở về thì hắn sẽ đích thân ra tay, làm cho Bạch Tiểu Thuần hiểu, làm sai chuyện sẽ bị phạt.

Bạch Tiểu Thuần ủy khuất, thầm mắng Cự Quỷ Vương vô sỉ, đôi mắt nhìn Cự Quỷ Vương, mặc cho Cự Quỷ Vương tức giận thế nào còn không nhúc nhích.

- Còn không đi!

Cự Quỷ Vương nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần như thế, hắn vỗ ghế lần nữa và quát lớn.

Biểu lộ Bạch Tiểu Thuần đau khổ, lúc này cũng không vuốt mông ngựa, mà là thở dài một tiếng.

- Vương gia yên tâm...

- Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết, hiện tại bên ngoài đồn đãi Bạch Hạo ta ưa thích nàng, ta cướp Trần phu nhân còn bức tử tộc trưởng Trần gia...

- Cho nên, không có người biết rõ nàng đang ở trong biệt viện của ngài.

Bạch Tiểu Thuần than thở nhìn Cự Quỷ Vương, trong biểu lộ còn lộ ra vẻ... Ngươi đừng đóng kịch nữa, không có ai biết đâu!

Đôi mắt Cự Quỷ Vương mở to nhưng lực lượng không đủ, hắn cho rằng Bạch Hạo còn giống dĩ vãng đi vuốt mông ngựa, sau đó mình sẽ cam chịu thừa nhận, không ngờ đối phương lại trực tiếp làm rõ.

Nhất là biểu lộ ủy khuất kia rất là mãnh liệt, Cự Quỷ Vương xấu hổ cười cười, hắn hiểu thanh danh của Bạch Tiểu Thuần bị hao tổn, nhưng cho dù như thế nào, bởi như vậy càng không có người biết rõ chân tướng.

Cự Quỷ Vương cảm thấy thoải mái, mở cờ trong bụng, lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng càng cảm thấy Bạch Hạo thuận mắt, càng cảm thấy tiểu tử này làm quá đẹp, biểu hiện ra hắn còn giả vờ làm ra vẻ rèn sắt không thành thép.

- Bỏ đi bỏ đi, việc này lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!

Cự Quỷ Vương thở dài, dường như bất đắc dĩ mới nói thế.

Da mặt Bạch Tiểu Thuần giật giật vài cái, đôi mắt nhìn sang Cự Quỷ Vương, trong biểu lộ vẫn như cũ... Tại nơi này chỉ có hai ta, ngươi đừng diễn nữa...

Cự Quỷ Vương cũng nhìn ra ý trong mắt Bạch Tiểu Thuần, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu Cự Quỷ Vương càng chột dạ, hắn ho khan và nói:

- Chức tổng quản chỉ là hư chức, như vậy đi, bổn vương sắc phong ngươi thành Cự Quỷ giám sát sứ, ngươi có thể điều tra dấu hiệu phản loạn trong thành Cự Quỷ, ngươi có thể tiên trảm hậu tấu, không người có thể tra!

Cự Quỷ Vương hất tay áo nói ra.

Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này, đôi mắt sáng ngời, giám sát sứ không người có thể tra, đây là điều làm hắn kích động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play