Nội tâm Bạch Tiểu Thuần tràn ngập chờ mong vào tương lai, hắn vui vẻ bước đi trong mê cung.

Trên đường đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không đúng, hắn quay người ra phía sau, vừa vặn sau lưng không có gì, hắn lại nâng hai tay vuốt lưng tìm cái gì đó, cũng không bắt được cái gì.

Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hắn cảm giác không đúng, nhất là trước mặt hắn có tu sĩ Trường thành với sắc mặt khẩn trương, bộ dáng sống sót sau tai nạn, hắn đang cẩn thận tiến lên sau đó gặp Bạch Tiểu Thuần.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người này.

Mà rất nhanh, tu sĩ kia lập tức cúi đầu, hắn tránh sang một bên, Bạch Tiểu Thuần hồ nghi, cố tình hỏi một câu nhưng sau đó bỏ đi ý niệm này, bởi vì sau lưng tu sĩ này có một người giấy.

Sau khi nhìn thấy người giấy Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rời đi, nhưng sau khi hắn bay ngang qua tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy tu sĩ Trường thành hoảng sợ gật đầu với hắn.

Sau khi phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, tu sĩ này hét lớn sau đó chạy đi.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn nhớ lúc trước có hồn tu bị người giấy bám vào lưng, người giấy kia còn hư với hắn một cái, mình cũng gật đầu...

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng của mình khi đó giống hệt tu sĩ Trường thành hiện tại, cảnh tượng này làm hắn sợ hãi.

- Sau lưng ta... Không biết... Có giấy người hay không...

Đầu óc Bạch Tiểu Thuần kêu ông ông, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn quay đầu lại, liên tục quay đầu đến mức cổ đau đớn cũng không nhìn thấy cái gì, mà linh thức bị áp chế, hắn không thể dùng dò xét, dùng tay sờ cũng không sờ được gì...

Cuối cùng hắn dứt khoát lấy gương đồng ra nhìn, cho dù hắn soi thế nào cũng không phát hiện cái gì.

Bạch Tiểu Thuần kinh nghi bất định tiếp tục đi về phía trước, theo thời gian dần qua sắc mặt hắn khó coi, hắn cảm được sau lưng mình có người.

Loại cảm giác này làm Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức hồn phi phách tán, sởn hết gai ốc.

- Ta... Sau lưng ta... Có người!!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn nhảy lên, thân thể run run, hắn lập tức quay đầu lại, lại dùng tay bắt lấy nhưng không thể bắt được gì.

Nhưng mà cảm giác sau lưng có người càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được sức nặng càng ngày càng nặng, áp mình sắp không thở nổi.

- Nhất định có người!

Bạch Tiểu Thuần tức giận chảy nước mắt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này xuất phù lục dán vào lưng, sau khi hình thành màn sáng liền nhìn lại, màn sáng cũng không có gì.

Trong cảm giác của hắn sau lưng có người đang nằm.

- Tại sao không dùng được?

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, hắn cắn răng một cái, oanh, lại thi triển Nhân Sơn Quyết hóa thành người đá, sau khi biến hoa trở lại vẫn không có gì.

Sắc mặt hắn càng nặng nề, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, vào lúc này hắn phát hiện sinh cơ bản thân bị người ta hút đi.

- Không... Đó là thọ nguyên của ta ah, ta muốn trường sinh, ngươi không được làm vậy, chúng ta thương lượng với nhau được không, ngươi xuống đi...

Bạch Tiểu Thuần cầu xin, hắn buồn bã hô.

Thậm chí hắn cầm Vĩnh Dạ Tán chọc vào lưng mình một cái, trong cảm giác của hắn sau lưng có người nhưng hắn không thể làm gì được.

Thời gian dần qua, Bạch Tiểu Thuần cảm giác ánh mắt mơ hồ, hắn tuyệt vọng thi triển Thủy Trạch Quốc Độ một lần nhưng không thu hoạch được gì.

- Làm sao bây giờ, chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ta phải mất mạng tại đây?

- Ta không cam lòng ah, ta còn trẻ như vậy, ta còn chưa cưới thê tử, ta còn chưa có hậu nhân...

Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, càng nghĩ càng ủy khuất, đầu óc sắp hôn mê.

Từ xa nhìn lại, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, bước chân trầm trọng, thân thể lảo đảo tiến lên phía trước, dường như không phải lực lượng của mình, mà là có người sau lưng giúp hắn tiến lên phía trước.

Nếu hắn có thể nhìn ra sau lưng mình, nơi đó có một tờ giấy đang mở to mắt, dường như nó đang sinh trưởng trên người Bạch Tiểu Thuần, tham lam hấp thu sinh cơ và tu vi Bạch Tiểu Thuần.

Người giấy này khác với những người giấy khác, nó không phải màu trắng, mà là... Màu đỏ!

Nhất là trên mặt nó có tới sáu con mắt, vào lúc này sáu con mắt đều mỏ to, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Bạch Tiểu Thuần lúc này không phát hiện ra, trên con đường hắn đi thẳng, bốn phía cũng vô thanh vô tức xuất hiện một ít người giấy, chúng đang tham lam nhìn hắn, không đợi chúng tới gần, lúc chú ý tới người giấy màu đỏ sau lưng Bạch Tiểu Thuần đều run rẩy, lập tức rời đi.

Thời gian dần qua, chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn âật gì khác, bước chân Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng trầm trọng, ánh mắt hắn mờ mịt..., thậm chí nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện thân thể hắn đang già nua.

Đột nhiên lúc này có một nữ tử với đôi tay trắng như ngọc xuất hiện, nàng bỏ qua người giấy trên lưng hắn, vỗ vào vai Bạch Tiểu Thuần.

Dưới cái vỗ này thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, hắn giống như người ngủ say bị đánh thức khỏi cơn mê, vào lúc bừng tỉnh liền nhìn chung quanh, hắn hét lớn sau đó đi lên vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

- Công Tôn Uyển Nhi!!

Trước mặt Bạch Tiểu Thuần chính là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc váy dài, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, trên khóe miệng còn có một chút máu tươi, dường như ăn cái gì đó dính lên nhưng quên lau đi, cô gái này... Chính là... Công Tôn Uyển Nhi.

Trong tay nàng cầm một người giấy màu đỏ, người giấy này kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa giống như muốn thoát ra ngoài nhưng không làm được, đến cuối cùng ánh mắt của nó mang theo cầu khẩn.

- Dám khi dễ tiểu ca ca của ta, thật lớn mật!!!.

Công Tôn Uyển Nhi không nhìn người giấy màu đỏ, nàng cười cười, trong mắt của nàng, vòng tròn đồng tử thứ hai sinh ra hàn quang.

Nàng bóp nhẹ người giấy màu đỏ kê thảm thiết, nó đã bị Công Tôn Uyển Nhi bóp nát!

Vào lúc người giấy bị bóp nát, một tia sương trắng tràn ra bay thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt sinh cơ của hắn khôi phục như thường.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn vô ý thức lui ra sau vài bước, hắn nhìn Công Tôn Uyển Nhi, Bạch Tiểu Thuẩn cảm giác Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng quỷ dị.

Thậm chí hắn cẩn thận nhớ lại những việc trải qua với nàng, cẩn thận nhớ lại từ lúc trở về Huyết Khê Tông, Công Tôn Uyển Nhi đã có biểu hiện khác lạ.

Nhất là máu tươi trên khóe miệng của nàng không giống phun ra, mà là ăn cái gì đó dính vào, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, cảm giác sởn gai ốc bao phủ toàn thân.

Chung quanh âm hàn càng mạnh, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận một lúc, hắn cảm thấy lúc gặp mũ đỏ hay huyết màn thầu hoặc tiến vào hang ổ người giấy cũng không thể so với nàng.

Làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi nhất khi nàng gọi tiểu ca ca, hắn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

- Uyển... Uyển nhi, ngươi... Tại sao ngươi ở nơi này...

Bạch Tiểu Thuần run giọng hỏi thăm, hắn lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn lên máu tươi trên khóe miệng Công Tôn Uyển Nhi.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play