Thanh âm của lão ẩn chứa Nguyên Anh chi uy, làm Viêm Hỏa tứ tử biến sắc, người run bần bật, là cao thủ trên Tinh Không Đạo Cực Bảng, họ không thèm để mắt Nguyên Anh bình thường, nhưng Phùng Hữu Đức là Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ riêng tu vi, đã làm họ hết hồn.
Chưa kể thân phận của lão, là đường chủ của Tứ vực cầu vồng, trong hàng ngũ Nguyên Anh, chỉ có hơn mười người mà thôi.
Còn là Đường chủ Hàng Ma đường, chính là thuộc hạng hung hãn nhất, không ai dám chọc vào, thấy đối phương mang theo tức giận mà tới, Viêm Hỏa tứ tử lập tức run rẩy.
Bọn hắn còn như thế, càng không cần phải nói tới Lý Nguyên Thánh, hắn tuy là tộc nhân thiên nhân gia tộc, với sức mạnh của gia tộc, đương nhiên không cần phải kiêng kị một Nguyên Anh Đường chủ, nhưng đấy là sức mạnh của gia tộc, không phải là cá nhân hắn.
Nhưng dù vậy, tộc nhân trong gia tộc cũng không dám đắc tội một Đường chủ, lại còn là người có khả năng thành tựu thiên nhân.
Lý Nguyên Thánh biết rõ điều ấy, nên hắn càng thêm sợ, bỗng nhớ tới lời của Vân Đạo Tử.
"Làm sao có thể... Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc có lai lịch gì!!" Lý Nguyên Thánh hối hận, nhất là khi nhìn thấy Viêm Hỏa tứ tử run rẩy rời đi, trước khi đi còn oán độc nhìn hắn, thì hắn càng thêm hối hận.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, vốn là chỉ truyền tin để thăm dò ý của Phùng Hữu Đức, nên thấy ông ta xuất hiện, hắn rất ngạc nhiên. Ở đây không phải là ở trong tông môn, mà là ở ngoài tông môn, thế mà người ta lại vẫn còn để ý tới mình như thế, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
"Phùng tiền bối, vãn bối..." Lý Nguyên Thánh ôm quyền đang muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thuần đã chỉ vào bốn người Viêm Hỏa, nói với Phùng Hữu Đức.
"Đường chủ, chính là bọn họ muốn lấy mạng của ta, còn tên kia là muốn ép ta rút cờ phong đất, cờ còn người còn, cờ mất thì người cũng chết a!"
"Không phải như thế, Phùng tiền bối người hãy nghe ta nói..." Lý Nguyên Thánh vội vàng giải thích, Viêm Hỏa tứ tử cũng muốn giải thích.
Phùng Hữu Đức rất phiền muộn, lúc nhận được truyền âm của Bạch Tiểu Thuần, lão đã ngần ngừ, cảm thấy thân phận của mình, đâu thể nào giống như một người bảo vệ được, nhưng nghĩ tới lời hứa đại nhân kia với mình, lão nghiến răng, đổi ý.
Nhìn thấy Viêm Hỏa tứ tử ra tay, lão cũng quyết định, để từ nay không xảy ra chuyện thế này nữa, lần này phải toàn lực chấn nhiếp một trận mới được.
Lão lạnh lùng hừ một cái, cắt ngang lời Lý Nguyên Thánh, tay áo hất lên, một luồng lực mạnh mẽ từ trên bổ xuống, khiến bốn người Viêm Hỏa tứ tử phun ra máu tươi, bị đẩy lùi hơn mấy trăm trượng.
"Cút về tu hành cho tới, đừng có tham dự loại chuyện này nữa!" Phùng Hữu Đức lạnh nhạt.
Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, vuốt đuôi theo.
"Đúng vậy, về mà lo tu luyện, đừng có tham dự vào loại chuyện này!"
Bốn người sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng đứng vững, không dám trả lời, từng người ôm quyền rời đi, ánh mắt oán độc quét qua Lý Nguyên Thánh.
Lý Nguyên Thánh run rẩy, thân thể theo bản năng lui về phía sau, Phùng Hữu Đức lạnh lùng nhìn hắn, tay áo lại hất lên, một luồng gió quét tới, Lý Nguyên Thánh kêu thảm, phun ra máu tươi, bị hất bay đi.
"Lão phu mặc kệ ngươi có mâu thuẫn gì với Bạch Tiểu Thuần, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi vẫn còn ngoan cố không thay đổi, đừng trách lão phu hạ lệnh đem ngươi điều vào Hàng Ma đường ma luyện một phen." Phùng Hữu Đức nói rất chậm, từng chữ truyền vào tai Lý Nguyên Thánh làm hắn run như cầy sấy, hắn rất sợ, hắn không hề muốn đi Hàng Ma đường, vội ôm quyền vội vàng chạy đi, lòng hạ quyết tâm, tuyệt không trêu chọc Bạch Tiểu Thuần nữa.
"Đúng vậy, nếu Lý Nguyên Thánh còn dám tới trêu chọc ta, vậy ngươi cùng tới Hàng Ma đường theo giúp ta đi!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, diễu võ dương oai, thấy Lý Nguyên Thánh sắp đi, hắn chợt nhớ tới một sự kiện, vội hét lớn.
"Chậm đã, hủy khách sạn của ta, ngươi phải bồi thường!"
Lý Nguyên Thánh nghiến răng, ném lại một cái túi, vội vàng bỏ chạy.
Thấy mọi việc đã giải quyết xong, Bạch Tiểu Thuần vui vẻ ôm quyền cảm ơn Phùng Hữu Đức.
"Đa tạ Đường chủ!"
Phùng Hữu Đức bất đắc dĩ nhìn Bạch Tiểu Thuần, ho một cái, động viên mấy câu, rồi quay người rời khỏi, lão không muốn ở chỗ này lâu, cái loại cảm giác bị người gọi là phải tới này lão rất không thích.
Phùng Hữu Đức vừa đi, Hứa Bảo Tài và đám tu sĩ Thanh Long hội đều sùng bái nhìn Bạch Tiểu Thuần, như nhìn thần nhân, thực không ngờ nguy cơ hôm nay lại được giải quyết như vậy.
Nhất là Bạch Tiểu Thuần chỉ vẫy tay một cái, đã lôi tới một Nguyên Anh tu sĩ, một màn này, chẳng những làm cho bọn họ rung động, mà tu sĩ vây xem xung quanh cũng hết hồn.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý đi tới, vỗ ngực khoác lác một trận, gặt hái vô số ánh mắt cuồng nhiệt, sau đó hắn cầm đi không ít điểm cống hiến, nghênh ngang trở về Không Vực cầu vồng, trở về động phủ.
"Quả thực là để ý tới ta, chỉ gọi một cái là tới ngay, dáng vẻ hoàn toàn không hề cam tâm tình nguyện chút nào, Không Vực Chưởng giáo lần trước cũng thế, dáng vẻ cũng rất miễn cưỡng bắt buộc..."
"Như vậy xem ra, là có người yêu cầu bọn họ làm như vậy... Là ai vậy nhỉ?" Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Lý Nguyên Thánh hoàn toàn im bặt, không đi chọc Bạch Tiểu Thuần nữa, mà Bạch Tiểu Thuần cũng không bị chỉ định đi làm một nhiệm vụ gì của Hàng Ma đường.
Chẳng những vậy, mỗi lần hắn đi vào trong Hàng Ma đường, thấy cái gì ưng mắt, là thoải mái cầm đi, trừ một ít món hiếm, quý thì không thể, vì những món đó, ngoài điểm cống hiến, còn phải có vị trí nhất định trên Tinh Không Đạo Cực Bảng.
Bạch Tiểu Thuần cũng không để ý lắm, thời gian trôi qua, tu vi của hắn cũng đã dần tăng lên.
Luyện Nhân Sơn Quyết phải lên tầng hai cầu vồng, muốn lên đó phải có lệnh bài, Bạch Tiểu Thuần đã mua được lệnh bài này trong Hàng Ma đường, dù giá rất mắc, nhưng hắn đã mua một hơi cả mấy cái.
Lên tầng hai, bên trái là nơi ở của thiên nhân, bên phải là nơi ở của chưởng môn và cũng là khu thí luyện.
Nơi đây có một cái tên, gọi là Vạn Tinh Thải Hồng.
Trong Vạn Tinh Thải Hồng có rất nhiều khu thí luyện và tu luyện khác nhau, tùy theo loại công pháp, đệ tử chỉ cần có lệnh bài, là được vào.
Nơi này được gọi Vạn Tinh Thải Hồng vì ở đây có một thứ nổi danh khắp Tinh Không Đạo Cực Tông và đông mạch Tu Chân Giới... Tinh Không Đạo Cực Bảng!
Tinh Không Đạo Cực Bảng rất to, chiếm ba phần mười diện tích của cả Vạn Tinh Thải Hồng, trong đó tràn ngập những ngôi sao sáng chói.
Những ngôi sao ấy được phân bố theo màu sắc. Trong bảy màu, màu đỏ là nhiều nhất, đếm không xuể, thứ hai là màu cam, nhìn nhìn cũng phải mấy vạn, màu vàng mấy ngàn, màu lục cũng có hơn một ngàn người, song xuống màu xanh chỉ còn chừng bốn năm trăm, màu lam trên trăm, màu tím đứng hàng đầu là ít nhất, chỉ có tám ngôi mà thôi!
Song những ngôi sao này mới vỏn vẹn chỉ là những người có tư cách lên trên bảng, không kể những tu sĩ không có tư cách này, thế nên, người được xếp hạng càng cao trên bảng, càng được người ta quan tâm chú ý.
Để khiến những người được lên bảng thêm hiển hách, trong tông còn thiết lập trận pháp khiến các đệ tử chỉ cần nhìn vào một ngôi sao nào trong bảng, là trong đầu sẽ tự động hiện lên tên của thiên kiêu tương ứng với ngôi sao đó.
Chính cách làm này khiến đệ tử trong tông trở nên vô cùng cố chấp với việc được đăng tên lên Tinh Không Đạo Cực Bảng.
Và người được lên bảng, đều phải là dưới Nguyên Anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT