Chuyện này lập tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảnh giác.
- Lẽ nào con rùa đen nhỏ bị bắt?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Hắn lại cảm thấy một khi con rùa đen nhỏ bị bắt, lấy tính tình của đối phương, không có khả năng giữ mồm giữ miệng. Thánh Hoàng cũng không tìm mình. cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc không hiểu.
Liên tiếp đợi mấy ngày, mắt thấy Liên Yến sắp kết thúc, nhưng con rùa đen nhỏ vẫn không có trở về, lo lắng cùng bất an của Bạch Tiểu Thuần càng mãnh liệt hơn. Mà giờ khắc này, ở bên ngoài phúc địa của hắn, vị Lưu Thiên Hầu kia lo nghĩ dường như đã mãnh liệt đến cực hạn.
- Đáng chết. Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở chỗ nào? Bạch Tiểu Thuần này thế nào lại an tĩnh như thế? Nếu phán đoán của ta không ra sai, hắn nhất định là có âm mưu gì đó!
Ở trong sự lo lắng của hai người bọn họ, Liên Yến cuối cùng cũng kết thúc.
Theo tiếng chuông trong hoàng cung vang vọng, bữa tiệc Liên Yến này giống như lúc mở ra, ở trong ngày kết thúc, tất cả văn võ toàn triều đều đến. Bọn họ ở trên quảng trường hoàng cung này, muốn chứng kiến số lượng hạt sen cuối cùng được Thánh Hoàng lại. Sau đó mọi người sẽ có lễ tạ ơn. Sau một hồi như vậy, Liên Yến có thể kết thúc.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cùng quyền quý khắp trong triều cùng đứng ở trên quảng trường. So với sự bình tĩnh của những người khác, trong lòng Bạch Tiểu Thuần loạn hết cả lên. Hắn không ngừng quan sát biểu tình của mọi người ở bốn phía xung quanh, nhưng lại không tìm ra dấu vết gì.
Ở trong sự khẩn trương của Bạch Tiểu Thuần, từ trong hoàng cung Thánh Hoàng có bóng người đi từng bước một đi ra. Sau khi đứng ở vị trí cao nhất, ánh mắt hắn đảo qua mọi người phía dưới, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười ấm áp.
- Các vị ái khanh, lần này sen nở, đã lấy tám trăm hạt sen. Hai trăm hạt sen cuối cùng này để cho tu sĩ trong thiên hạ đều có cơ hội thu được, hôm nay cũng sẽ được bản hoàng lấy xuống.
- Hi vọng Thánh Hoàng Triều ta, có thể giống như hạt sen này, từng bước sinh sen, Vĩnh Hằng trường tồn!
Theo âm thanh Thánh Hoàng vang vọng, quyền quý khắp trong triều phía dưới đều hướng về phía Thánh Hoàng cúi đầu.
- Nguyện Thánh Hoàng Triều ta, Vĩnh Hằng trường tồn!
Âm thanh thống nhất, truyền khắp tám phương. Bạch Tiểu Thuần ở bên trong đoàn người, đè ép xuống bất an trong lòng, cũng ôm quyền mở miệng.
Ở trong triều bái này của mọi người, dáng vẻ tươi cười của Thánh Hoàng càng thêm ôn hòa. Tay phải hắn tùy ý giơ lên. Tu vi Thái Cổ bỗng nhiên tản ra. Một ý thần thánh kinh thiên phát ra. Có bàn tay to biến ảo ở trên trời cao. Ở trong thiên trì mặt nước sóng dao động. Một gốc đài sen rời khỏi mặt nước. Đồng thời, bàn tay này hạ xuống, chộp về phía những bụi sen đó.
Thường ngày Thánh Hoàng thu hạt sen đều chộp một cái, đài sen tự mình nở rộ, hạt sen bay ra. Nhưng ngày hôm này... Ở trong chớp mắt khi bàn tay khổng lồ của Thánh Hoàng chộp tới, bụi sen rẽ nước kia lắc một cái, mặc dù cũng nở rộ, nhưng sau khi đóa sen nở rộ, lại không có hạt sen bay ra!
Mà sau khi những đóa sen đó nở rộ, xuất hiện... từng lỗ thủng!
Bàn tay khổng lồ dừng lại.
-...
Thánh Hoàng sửng sốt một chút. Lúc này quyền quý khắp trong triều trên quảng trường, có không ít người đều tản ra thần thức. Sau khi nhìn thấy được cảnh tượng này, mỗi một người đều chợt trợn trừng mắt.
Trần Tô, Cổ Thiên Quân, còn có vị văn sĩ trung niên kia, ba người đều ngơ ngẩn.
Rất nhanh, những người khác đều cảm thấy không thích hợp. Bọn họ đều tản ra thần thức. Khi nhìn thấy được lỗ thủng trên những đài sen này dâng này, tất cả đều ngây người.
Tim Bạch Tiểu Thuần chợt đập thình thịch. Thần thức của hắn cũng tản ra. Sau khi hắn nhìn thấy được đóa hoa sen nở rộ lại không có hạt sen, chỉ có lỗ thủng ở gốc đài sen, hắn chột dạ, cũng vội vàng giả vờ ngây người.
Toàn bộ hoàng cung, thoáng cái vô cùng an tĩnh. Một lát sau, sắc mặt Thánh Hoàng thâm trầm, bàn tay to lại vung lên. Nhất thời trong thiên trì lại có không ít đài sen rời khỏi mặt nước, sau đó tất cả nở rộ.
Nhưng vẫn không có nửa hạt sen xuất hiện. Có chỉ là từng lỗ thủng màu đen trên đài sen... Cảnh tượng như vậy, khiến cho quyền quý khắp trong triều không khỏi mở miệng hít sâu một hơi. Những tiếng ồ lên kinh ngạc còn không khống chế được. bạo phát ra.
- Cái này... cái này...
- Hạt sen đâu?
- Làm sao có thể? Sao lại có thể không có hạt sen được!
Trong sự kinh ngạc kêu lên của mọi người, âm thanh của Bạch Tiểu Thuần mang theo sự khoa trương, vượt qua người bình thường vậy, cũng cao giọng, hô lên.
- Trời ạ, tại sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ là bị những con Thiên Long Ngư đó ăn mất hay sao?
Ở trong âm thanh không thể tưởng tượng nổi của mọi người vang vọng ở nơi này, sắc mặt Thánh Hoàng khó coi vô cùng. Tay phải hắn chợt giơ lên. Lần này hắn rốt cuộc không phải điều khiển bàn tay khổng lồ trên trời cao nữa, mà là tự mình ra tay. Hắn bấm quyết chỉ về phía thiên trì.
Nhất thời lực thần thánh trong cơ thể hắn cuồn cuộn bạo phát ngập. Thiên địa thoáng cái bị biến sắc. Trong phong vân cuốn ngược, toàn bộ tất cả đài sen trong thiên trì rốt cuộc trong cùng một lúc, đều rẽ mặt nước lộ ra!
Bất luận là đã chín hay là còn chưa chín, bất kể là lớn hay nhỏ, tất cả đều đồng thời nở rộ. Số lượng cực nhiều. Sợ là phải chừng hơn vạn gốc. Lúc này tất cả đều xuất hiện, khiến cho tất cả những người nhìn thấy được, tâm thần đều chấn động.
Mà điều càng khiến cho bọn họ chấn động, chính hơn vạn gốc đài sen xuất hiện này, lại có hơn phân nửa... đều bị mất hạt sen. Những lỗ thủng màu đen này, nhìn thấy mà giật mình!
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Gần như trong nháy mắt, không chỉ là Thánh Hoàng, ba người Trần Tô, ngay cả những triều quan Bán Thần, thậm chí Thiên Nhân, đều lập tức chú ý tới... Ở trên một đài sen nở rộ, lúc này lại có một con rùa nhỏ, trong miệng ăn một hạt sen lớn bằng nửa nắm tay. Hiển nhiên cảnh tượng đột nhiên dâng lên khỏi mặt nước này khiến nó kinh sợ. Nửa hạt sen từ trong miệng hắn rơi xuống.
Sau khi nhìn thấy được con rùa đen nhỏ này, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn to, tim đập thịch một tiếng. Hắn vốn tưởng rằng con rùa đen nhỏ chỉ ăn trộm mấy nghìn hạt. Nhưng lại không nghĩ rằng, gia hỏa này lại có thể ăn trộm nhiều như vậy. Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh vang lên tiếng gầm thét giận dữ rung trời.
- Đáng chết. Đây là rùa gì lại dám ăn vụng Tiên Liên của Thánh Hoàng Triều ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT