Cùng lúc đó, từ chỗ cao nhất trên Tử Sắc Thải Hồng, truyền đến giọng nói tang thương lại mang theo uy nghiêm của Bán Thần lão tổ.

- Người tham dự thí luyện, nhanh chóng lên thuyền!

Lời nói này vừa thốt ra, giống như thiên lôi nổ lớn vang vọng ở bên trong toàn bộ thiên địa. Nhất thời những tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía xung quanh đó, mỗi người đều kích động nhanh chóng bay ra, lao thẳng về phía chiến thuyền!

Mười đạo, hai mươi đạo, năm mươi đạo... Một trăm đạo...

Toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh ở Thông Thiên Hà Đông Mạch, không nói tất cả đều tới, nhưng người tới lại không ít. Lúc này có chừng hơn hai trăm bóng người, hóa thành cầu vồng, từng người hạ xuống chiến thuyền.

Bên trong có Tống Khuyết, Vô Cực Tử, còn có ba vị tu sĩ Nguyên Anh của một mạch Đan Khê và Huyền Khê của Nghịch Hà Tông, còn có tu sĩ của ba tông khác. Về phần bản thân Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng không ít. Giống như đám người Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, tất cả đều hiện thân.

Về phần đám người Bạch Trấn Thiên. Thời điểm nghe được Bạch Tiểu Thuần muốn tham dự chuyện này, trong sự phiền muộn căm giận, bọn họ đều lựa chọn buông tha. Vì vậy lần này, Thiên Nhân chỉ có một vị là Bạch Tiểu Thuần.

Mà nếu hắn là thái thượng trưởng lão, tất nhiên cũng sẽ trở thành người bảo vệ đi theo chiến thuyền lần này, chịu trách nhiệm về nhiều đệ tử trên chiến thuyền. Thời điểm hắn bước lên chiến thuyền, phần lớn tu sĩ trên chiến thuyền đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo sự kính nể, còn cung kính bái kiến.

Mặc dù đối với thân phận của mình, hắn đã thành thói quen. Đối với người khác bái kiến hắn cũng đã chán ngấy, Khi nhìn thấy đến nhiều Nguyên Anh như vậy dường như rất sợ hãi mình, Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại cao hứng lên.

- Ai, xem ra ta thật sự quá ưu tú. Chưa từng cố gắng cho lắm, bất tri bất giác, liền trở thành thái thượng trưởng lão.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đắc ý, vội vang ho một tiếng. Tay áo hắn khẽ vung lên. Trên mặt hắn hiện lên biểu tình xúc động. Hắn nghĩ đến năm đó, mình lần đầu tiên bước lên chiếc chiến thuyền này, vẫn chỉ là một đệ tử. Trần Hạ Thiên là người bảo vệ.

Mà bây giờ, Trần Hạ Thiên thấy mình, cũng phải đi đường vòng...

Cũng đang than thở, còn có Tống Khuyết, còn có Triệu Thiên Kiêu. Bọn họ nhìn chiếc chiến thuyền, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng đều có sự chấn động ở mức độ khác nhau. Chỉ là so sánh với Triệu Thiên Kiêu đang thổn thức, Tống Khuyết lại cúi đầu, trong lòng đã đang thầm mắng.

- Bạch Tiểu Thuần này tu vi Thiên Nhân, xem náo nhiệt cái gì chứ? Tại sao hắn cũng tới vậy!

Trong lúc Tống Khuyết đang phiền muộn, Bạch Tiểu Thuần vừa xúc động, vừa không chút do dự vận dụng quyền lực của mình, an bài cho mấy người Triệu Thiên Kiêu, Bạch Lân, còn có Nghịch Hà Tông, những căn phòng tốt ở trên chiếc chiến thuyền này.

- Khuyết Nhi, tới đây tới đây tới đây. Dượng an bài cho ngươi một phòng lớn để ở.

Bạch Tiểu Thuần thấy được Tống Khuyết ở bên trong đoàn người, ngoắc tay, không khỏi hô lên một câu.

Nhất thời mặt Tống Khuyết tối sầm. Trước đó, hắn trước sau cúi đầu, không muốn nhìn Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hắn lại không nghĩ tới mình đã tránh né, ẩn núp như vậy, vẫn bị Bạch Tiểu Thuần chú ý tới.

- Đáng chết. Bạch Tiểu Thuần này không để ta yên được sao? Sớm biết rằng hắn cũng tới, đánh chết ta, ta cũng không tham gia!

Trong lòng Tống Khuyết muốn phát điên, phiền muộn vô cùng. Nhưng hắn vẫn chống đỡ không được trước sự hấp dẫn của gian phòng lớn. Vì vậy hắn kiên trì, ở trong ánh mắt hâm mộ của những tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía xung quanh, chậm quá đi về phía Bạch Tiểu Thuần.

Không bao lâu, sau khi an bài cho mọi người xong, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, chợt vung tay lên.

- Xuất phát!

Theo lời hắn nói vừa truyền ra, chiến thuyền phát ra âm thanh trùng thiên. Những đệ tử chịu trách nhiệm điều khiển chiến thuyền lập tức toàn lực thi pháp. Nhất thời chiếc chiến thuyền ở trong những tiếng nổ lớn này, lại chậm rãi đi về phía trước, càng lúc càng nhanh. Dần dần, chiến thuyền tiến thẳng đến sâu bên trong Thông Thiên Hải, một đường rẽ sóng, thuận gió đi xa.

Gần như trong một cái phất tay của Bạch Tiểu Thuần, chiến thuyền cực lớn ở trên Thông Thiên Hải này, lao nhanh về phía xa. Gần như tất cả đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông trên Thải Hồng, lúc này mỗi người đều kích động.

- Cuối cùng... Cuối cùng đã đi!

- Trời xanh có mắt. Bạch lão quái này xem như đã rời khỏi tông môn này. Mỗi ngày hắn ở đây, đối với ta mà nói đều kinh hãi run sợ. Chúc cho hắn lần này có thể ngã xuống ở bên trong đó, khiến cho lão thiên gia lấy đi cái tai họa này.

- Người từ nông thôn đến đáng chết kia, cuối cùng cũng lăn đi. Ha ha, nhanh cút ra khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông chúng ta!

Lúc này đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông vô cùng kích động. Thậm chí có một vài đệ tử, trong vành mắt đều có nước mắt. Càng có một vài người không biết lấy từ chỗ nào ra chiêng trống, giống như mừng lễ năm mới.

Toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông nhất thời lại tràn trề một bầu không khí vui sướng. Những tiếng hoan hô, tiếng kích động, tiếng chiêng trống vang trời.

Bọn họ thật sự cũng không có cách nào. Bạch Tiểu Thuần này có tu vi cao, thân phận cao. Bọn họ đánh không lại. Đố kị trong lòng bọn họ đã đến cực hạn, nhưng lại không dám biểu hiện ra quá mức lộ liễu. Áp lực vô cùng. Hiện tại, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rời khỏi đây, bọn họ hưng phấn, đã không có cách nào hình dung được.

Những âm thanh náo động này truyền ra rất xa. Mà lúc này, mặc dù chiếc chiến thuyền đang bay nhanh, nhưng dù sao vẫn chưa đi quá xa... Đứng ở trên chiến thuyền, Bạch Tiểu Thuần tất nhiên nghe được những tiếng hoan hô của Tinh Không Đạo Cực Tông phía sau.

Hắn trợn trừng mắt, vội vàng ho một tiếng. Trong lòng hắn vô cùng cảm động. Hắn cảm thấy nhất định là mình quá ưu tú. Nếu không, tại sao mỗi khi mình rời khỏi một nơi nào đó, mọi người ở chỗ đó đó lại đều vui vẻ đưa tiễn tới mức kinh người như vậy.

- Đã lâu không nghe được âm thanh như vậy. Xem đi... Bọn họ luyến tiếc ta tới mức nào. Mắt thấy ta rời đi, đều vui vẻ đưa tiễn như thế.

Từ nhỏ da mặt Bạch Tiểu Thuần đã rất hậu. Lúc này hắn nhìn về phía đám người Tống Khuyết cùng với Triệu Thiên Kiêu đang đứng ở bên cạnh, cảm thán.

Tống Khuyết trầm mặc. Thần sắc cổ Triệu Thiên Kiêu lại đầy quái. Bạch Lân đứng ở một bên chỉ có thể cười khổ.

- Không được. Nếu bọn họ đưa tiễn ta như vậy, Bạch Tiểu Thuần ta thân là thái thượng trưởng lão, làm sao có thể không biểu thị một chút chứ? Người đâu, dừng thuyền lại cho ta!

Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên. Đối với lời lẽ của đám người Tinh Không Đạo Cực Tông này, hắn biểu hiện ra sự đại lượng. Nhưng trong lòng hắn đã sớm mang thù. Lúc này hắn suy nghĩ, không thể để cho những người đó vui mừng được. Vì vậy tay áo hắn vung lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play