Hại Người Không Mệt vốn muốn tự mình quan sát, nhưng nghe giọng điệu đối phương, cứ như định nói thẳng cho hắn biết chênh lệch ở đâu. Hại Người Không Mệt đột nhiên cảm thấy không muốn chút nào. Trong thâm tâm, hắn thừa nhận trình độ người này có lẽ nhỉnh hơn mình, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ chịu cúi đầu nghe thằng chả dạy bảo, huống chi tên này còn có cái kiểu đương nhiên phải thế, không khiêm tốn tẹo nào.
Nếu không phải giờ không còn đường nào để đi, Hại Người Không Mệt chắc chắn sẽ mỗi người một ngả với hắn ta.
“Dưới bất kì tình huống nào, cũng cần quan sát kĩ lưỡng, điều thứ nhất cần làm chính là thu thập những tin tức có giá trị.” Diệp Tu nói.
“Nói thừa.” Thái độ của Hại Người Không Mệt không chút nghiêm túc, hắn cũng chả phải đang khiêm tốn học hỏi.
“Chú biết?”
“Hừ…” Hại Người Không Mệt cho rằng câu hỏi này thật đần độn, dứt khoát không trả lời.
Sao hắn lại không biết? Từ xưa tới nay, hắn luôn quan sát rõ tình huống trước mỗi khi nhặt mót, xác định mục tiêu cụ thể. Hắn chưa bao giờ hành động như nhiều tên hôi của khác, cứ ngu ngốc xông vào bên trong, đi tới đâu nhặt tới đấy, không tính toán tí gì.
“Không, chú không biết, gian phòng trống nào có cửa sổ chú còn chẳng biết.” Diệp Tu nói.
“Thì…” Hại Người Không Mệt giật mình, hắn không ngờ đối phương sẽ nhắc tới chuyện này. Hắn muốn biện hộ cho mình nhưng lại không thể mở miệng, bởi vì hắn quả thực không biết.
“Biết căn phòng trống nào có cửa sổ rất hữu ích vào lúc này đúng không?” Diệp Tu hỏi.
“Phải…”
“Nhưng chú lại không biết.”
“…”
“Thông tin rất quan trọng.” Diệp Tu nghiêm giọng nói.
“Ừm, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tôi không kịp chuẩn bị.” Hại Người Không Mệt ngụy biện.
“Mở bản đồ điện tử bên ngoài là được, nếu chú em không biết điều ấy, thì chứng tỏ sự coi trọng của chú với tình báo hoàn toàn không đủ.” Diệp Tu nói.
“Tôi quen chơi fullscreen rồi…” Bản thân Hại Người Không Mệt còn thấy lý do này hơi vô lý.
“Ha ha.” Diệp Tu chỉ cười không nói, kiếm ninja của Hại Người Không Mệt trượt ra khỏi vỏ một chút, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.
“Điều chúng ta cần làm hiện giờ, chính là thoát khỏi mấy thằng bám đuôi.” Diệp Tu nói.
“Nói thừa.” Lòng kiêu ngạo của Hại Người Không Mệt đã sụt giảm rất nhiều, hai tiếng này chỉ nói cho có lệ, mất hết khí thế.
“Việc đầu tiên cần làm, là thoát khỏi tầm mắt của chúng.” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên.”
“Biết vì sao phải làm như thế không?” Diệp Tu hỏi.
“Như vậy thì chúng sẽ không nhìn thấy hai ta.” Hại Người Không Mệt nói.
“Chú là học sinh tiểu học đấy à? Kính nhờ chú trả lời sâu sắc tí có được không?” Diệp Tu nói.
“Câu hỏi của anh thì sâu sắc lắm sao?” Hại Người Không Mệt tức.
“Mục đích cuối cùng là khiến chúng không tìm thấy tụi mình, không nhìn thấy chỉ là để tạo một không gian có thể triệt để lợi dụng.” Diệp Tu nói.
“Ha ha, sâu sắc thật đấy.” Hại Người Không Mệt cười giễu.
“Vậy không gian thế nào mới có thể lợi dụng được tốt nhất?” Diệp Tu hỏi.
“Hả?” Vấn đề này hơi bất ngờ, Hại Người Không Mệt nhất thời chưa nghĩ ra.
“Đáp án là Giao lộ.” Diệp Tu nói.
“Đệt!” Hại Người Không Mệt cảm thấy mình bị troll. Rẽ ở giao lộ, đương nhiên đối phương sẽ tạm thời không nhìn thấy, chuyện đơn giản mà tên này phải vờ vịt nói vòng vo thành như vậy, còn không gian cái gì gì…
“Xem ra chú chả hiểu ý anh.” Diệp Tu nói với vẻ tiếc nuối, “Ý anh là, trong trường hợp gặp phải giao lộ, khi góc nhìn của chúng không nhìn thấy tụi mình, chúng sẽ phải tách ra. Giao lộ có hai đường, chúng phải phân làm hai, có ba đường, thì phải phân làm ba đội. Dần dần chia nhỏ, cuối cùng sẽ thoát khỏi đối thủ.”
“Ơ?” Hại Người Không Mệt giật mình. Tìm nhiều giao lộ, rẽ nhiều, thì càng dễ dàng thoát khỏi đám người truy đuổi. Phương pháp này Hại Người Không Mệt cũng hiểu, nhưng vì sao làm thế lại dễ dàng thoát thân, hắn thực sự chưa từng nghĩ tới. Cái lý lẽ này nói toạc ra thì khá nông cạn, nhưng chỉ khi hiểu rõ được nguyên lý này, mới có thể suy một ra ba.
Giao lộ, chỉ là một ví dụ của không gian. Trong tình huống cần thoát khỏi tầm nhìn, buộc đối phương không thể không đối mặt với nhiều lựa chọn, đây mới là đặc điểm và điều kiện mà không gian yêu cầu.
“Hiểu rõ mấy điều này, chạy trốn cũng sẽ có kế hoạch, có mục đích để loại bỏ truy binh. Chú em có kế hoạch gì không?” Diệp Tu tiếp tục nói.
“Có…”
“Nói thử xem nào.” Diệp Tu nói.
“Chạy thẳng về hướng Bắc, nhảy xuống sông.” Hại Người Không Mệt chật vật mở miệng. Kế hoạch này của hắn chỉ là phương hướng chung, chứ không phải loại kế hoạch chi tiết Diệp Tu nói để thoát khỏi từng người. Nhưng mà, hắn chứng minh được mình thực sự có kế hoạch.
“Kế hoạch cũng khá đấy.” Diệp Tu đáp một câu, giọng điệu bình tĩnh vô cùng gợi đòn.
“Được rồi, bắt đầu từ giao lộ này đi, bám sát nhé.” Diệp Tu nói xong, chạy tới đầu phố, rẽ trái.
Hại Người Không Mệt không lên tiếng. Nghe tên này dông dài một mớ lý luận, nhưng mà đám lý luận ấy có quan trọng không? Nếu chỉ vỏn vẹn mấy kẻ phía sau, Hại Người Không Mệt chẳng cần biết mớ lý luận trên, chỉ cần chạy loanh quanh vài vòng là có thể giũ sạch rồi. Nhưng điều trọng yếu bây giờ là, truy binh của đối phương là đám người này, nhưng nhân số không chỉ có ngần ấy. Nhóm truy đuổi sẽ lan truyền vị trí, sẽ có nhiều đội tụ họp về phía vị trí của họ hơn. Vừa thoát khỏi đám cũ lại gặp tiếp đám mới, không ngừng không nghỉ, Hại Người Không Mệt không tìm được cách nào thoát khỏi vòng vây chính là vì nguyên do này.
Mà hiện giờ, hắn không nói một câu, hắn muốn nhìn xem kẻ đem việc đơn giản phức tạp hóa thành một mớ lý luận đến cùng có thể bày ra được bao nhiêu mánh khóe.
Rẽ trái ở giao lộ?
Có gì đáng ngạc nhiên, nếu là mình thì cũng sẽ rẽ trái.
Hại Người Không Mệt vừa làm theo vừa nghĩ.
Vừa rẽ xong, Quân Mạc Tiếu lập tức xông vào một căn nhà trống ở bên cạnh.
Bản thân mình không biết vụ cửa sổ, Hại Người Không Mệt thừa nhận điều này, nhưng đối phương chỉ nhờ bản đồ điện tử bên ngoài thôi, nếu bản thân cũng mở bản đồ, ắt sẽ phán đoán được vậy.
Xuyên qua sảnh, qua cửa sổ, sau đó lại nhảy lên một bức tường.
Bản đồ của trấn nhỏ hoang dã không phải dạng đường phố dọc ngang theo quy củ, mà có đường lớn, hẻm nhỏ, ngõ cụt giao thoa nhau rất nhiều. Nếu ở đây đã mang danh trấn nhỏ hoang dã, chứng tỏ nó không rộng lớn phồn hoa như những thành phố khác.
Trên thực tế, phần lớn khu luyện cấp đều là vùng hoang dã, diện tích có kiến trúc như thị trấn chỉ chiếm một góc nhỏ bản đồ. Chính vì vậy, ba công hội lớn mới nhắm trúng chỗ này. Hơn nữa người tới hỗ trợ tăng dần đều, muốn tránh khỏi đuổi giết cũng ngày càng khó.
Hại Người Không Mệt cứ thế đi theo Quân Mạc Tiếu, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng cảm nhận một chút quãng đường đang đi.
Phạm vi không lớn, nhưng biến đổi rất nhiều. Hơn nữa không phải mãi mãi một kiểu chạy thật nhanh, mà có lúc Quân Mạc Tiếu sẽ bảo mình dừng lại, chờ một chút.
Đối phương không nói, Hại Người Không Mệt cũng kiên quyết không hỏi tại sao. Nhưng hắn cũng mơ hồ cảm nhận được, Quân Mạc Tiếu không chỉ chạy vòng quanh để tránh né truy binh, mà hắn ta vờn nhau với cả đám người bao vây chặn đánh. Trong lòng tên này như đã thấu triệt bố trí của đối phương.
Có khả năng này sao? Hại Người Không Mệt có chút hoảng sợ.
Dưới sự dẫn dắt chạy trốn của Quân Mạc Tiếu, cũng chẳng phải hoàn toàn không bắt gặp đối thủ, nhưng ít nhất không xuất hiện tình cảnh nguy nan mà Hại Người Không Mệt từng nhiều lần gặp phải, chạy suốt ba phút, không giao chiến với bất kì ai. Nếu lỡ gặp phải, ngay lập tức sẽ có đường khác để đi, leo tường, nhảy qua cửa sổ, đi qua ngõ nhỏ. Đường đi nhìn như không có quy tắc, nhưng bên trong lại có tính toán, ứng phó với mọi tình huống đột phá, trên đường luôn tồn tại các lựa chọn khác nhau.
Khái niệm không gian, không chỉ khiến đối thủ phải lựa chọn, mà còn phải luôn chừa lại lựa chọn cho bản thân.
Trong lúc này, Hại Người Không Mệt lại có nhận thức mới.
Tuy nhiên để làm được đến mức này, điều căn bản nhất là phải hoàn toàn nắm vững địa hình. Đây chính là thông tin căn bản mà trước giờ Hại Người Không Mệt hoàn toàn phớt lờ.
“Sao nào?” Lúc này Diệp Tu đột nhiên mở miệng.
“Tàm tạm.” Hại Người Không Mệt vẫn rất mạnh miệng.
“Nhưng ít nhất chú cũng an toàn rồi.” Diệp Tu nói.
“Đùa gì thế, chúng ta còn chưa thoát khỏi bao vây của đối phương đâu, anh nãy giờ chỉ đang chạy lòng vòng trong phạm vi nhỏ thôi.” Hại Người Không Mệt nói.
“Ồ? Chú để ý đến đường chạy của chúng ta à?” Diệp Tu nói.
“Vậy chú em có chú ý tụi mình đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu rồi không?” Diệp Tu nói.
“A?” Hại Người Không Mệt giật mình, tức thì phát hiện, không biết từ khi nào, nhân vật đã không còn ở trạng thái chiến đấu nữa, có thể log out rồi, so với nhảy xuống sông trốn còn an toàn hơn.
“Chú em có thể log out.” Diệp Tu nói.
“Anh thì sao?”
“Anh á? Anh chưa từng nghĩ sẽ chạy, còn phải nhặt mót mà.” Diệp Tu nói.
“Còn không log out đi?” Diệp Tu chuyển góc nhìn sang Hại Người Không Mệt vẫn còn ở cạnh chưa biến mất, “Không lẽ chú em cũng có hứng thú đi nhặt mót?”
“Đấy là nghề của tôi.” Riêng việc này, Hại Người Không Mệt tỏ ra rất khí phách. Nhặt mót à, nếu hắn nói mình đứng hai, không ai dám tranh đứng nhất.
“Chú còn non lắm.” Kết quả có người phản đối ngay lập tức.
“Xem ra anh lại phải dạy chú một lần nữa.” Diệp Tu nói.
Hại Người Không Mệt sắp tức bể phổi, thế mà lại có người muốn dạy hắn cách nhặt mót, hắn cảm thấy nực cười hết sức.
“Anh đéo phải nhặt mót, anh là trực tiếp PK cướp trang bị.” Hại Người Không Mệt chỉ trích Diệp Tu.
“Ha ha, thực ra mấy kẻ nhặt mót cũng muốn PK cướp trang bị lắm, nhưng không có khả năng, nên chỉ đành mượn gió bẻ măng, phải chứ?” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên không phải, nhặt mót là cách đơn giản nhất để thu hoạch được tối đa trang bị, tự mình đi PK từng người, làm sao thu hoạch được nhiều vậy?” Hại Người Không Mệt nói.
“Không thu được nhiều? Nếu giờ anh tới khu luyện level, gặp người liền giết, đến ngày hôm sau, chú nghĩ trang bị bị anh đánh rơi ra nhiều, hay trang bị chú nhặt được nhiều?” Diệp Tu
“Anh…giết người nguyên một ngày, anh là cầm thú à.” Hại Người Không Mệt nói. Hắn phát hiện, theo cách nói này, nhặt mót quả nhiên hoàn toàn không sánh được PK cướp trang bị. Nhặt mót cần cơ hội, cần chờ đợi, nào giống PK cướp trang bị, cơ hội hoàn toàn do bản thân tự tạo nên, lại còn tạo ra rất dễ dàng, thấy người liền chém là được…
“Nhặt mót cũng đâu tốt đẹp gì, PK ít nhất còn có tí kĩ thuật.” Diệp Tu nói.
“Sai, hoàn toàn sai…” Hại Người Không Mệt liên tục nói, nhưng không nói được sai ở chỗ nào.
“Có gì sai? Nhặt mót có vẻ đạo đức hơn PK cướp trang bị, chẳng qua cũng vì nhặt mót bị động hơn thôi. Nhưng trên thực tế, xét theo mong muốn, mấy chú nhặt mót cũng được tính là chủ động đúng không? Đều xuất phát từ lòng tham đối với trang bị, có khác gì PK cướp trang bị đâu?” Diệp Tu nói, “So với hèn hạ nhặt mót, thà xông ra chém giết bốn phương.”
Hôi của có khác gì cướp giật đâu, khác là ai có gan làm tặc mà thôi. Hãy liều ăn nhiều như anh (ง°̀ロ°́)ง
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT