*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch bởi Lá Mùa Thu
Vinh Quang!
Hai chữ in đậm nhảy ra như một khung cảnh cực kỳ quen thuộc với mỗi người chơi Vinh Quang, nhưng trên màn hình lúc này, ý nghĩa của chúng không còn gói gọn trong một ván PvP ở đấu trường.
Đây là thắng lợi của một trận chung kết, khai sinh một vị tân vô địch.
Giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp mùa đầu, tổng quán quân chung cuộc: Chiến đội Gia Thế!
Giữa tiếng vỗ tay hoan hô, các tuyển thủ của chiến đội đã chiếm lấy thắng lợi cuối cùng vui mừng nhảy cẫng, ôm chầm lấy nhau, thế nhưng trong số bọn họ lại thiếu mất một người, người quan trọng nhất đối với tất cả.
Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu…
Đến tận giây phút thắng lợi chung cuộc về tay, hắn vẫn như mỗi một cuộc tranh tài trong toàn bộ mùa giải, lặng lẽ xuất hiện và lặng lẽ rời sân.
Ai là Diệp Thu?
Đề tài đã dấy lên xuyên suốt cả mùa giải, cho đến cuối cùng vẫn không có đáp án. Chiến đội Gia Thế tiếp nhận phỏng vấn sau trận đấu, lúc được hỏi về vấn đề này thì kiên quyết ngậm miệng không nói, hệt như cách mà họ đã làm từ đầu mùa đến giờ.
“Hừ, giả thần giả quỷ, chẳng qua là mánh PR thôi mà.” Có người nói. Đây là nhận xét không hiếm gặp.
“Bất kể có phải PR hay không, tóm lại hắn rất mạnh, cực kỳ mạnh.” Một người đáp.
“Đó là bởi vì Đại Tôn mày không chịu tham gia, bằng không thì còn chỗ cho hắn?” Giọng nói trước đó tỏ vẻ khinh thường, “Tao hỏi mày, sao lại từ chối người ta mời lập chiến đội đánh giải chuyên nghiệp? Lẽ ra người đang đứng nhận cúp vô địch là mày chắc rồi."
“Ngu ngốc, nào có đơn giản như vậy?” Người được gọi là Đại Tôn trả lời.
“Tao thấy Đại Tôn mày chắc chắn mạnh hơn tên kia!” Người nọ nói, thế nhưng nói xong hình như cũng tự cảm thấy hơi quá, bèn vội vàng sửa lại, “Tóm lại không thua kém hắn đâu. Đoạt cúp vô địch, tại sao không thể là mày?”
“Bởi vì đây không phải là chuyện của một người!” Đại Tôn nói.
“Chứ còn muốn gì nữa?” Người kia hỏi.
“Còn cần trợ thủ! Cặn bã như tụi bây căn bản không nhìn ra tầm quan trọng của tên khí công sư trong chiến đội họ!” Đại Tôn nói.
“Khí công sư? Khí Xung Vân Thủy? Ngô Tuyết Phong? Bớt giỡn, thằng đó cũng tính là cao thủ?” Người nọ vô cùng xem thường.
“Mày hiểu cái quái gì!” Đại Tôn mắng.
“Thôi thôi, coi xong chung kết rồi, chuẩn bị vô game đi!” Một giọng nói từ hướng khác truyền tới.
Nơi này là một tiệm net bình thường ở thành phố K, một đám thiếu niên yêu thích game Vinh Quang thường xuyên ở đây chơi đến đêm cũng không về.
Mê game đến mất trí sao? Có lẽ vậy…
Thế nhưng từ ánh sáng màn hình phản chiếu ra mỗi một gương mặt háo hức của tuổi trẻ, có ai dám khẳng định rằng nơi ấy không chất chứa những ước mơ?
Chiến đội Gia Thế và Nhất Diệp Chi Thu trong một đêm thu hoạch vô số fan.
Mà hai chữ "vô địch" cũng trong đêm này len lỏi vào lòng biết bao con người, lấp lánh hơn hẳn khái niệm "Vinh Quang" nhỏ bé trên đấu trường game. Bởi vì, đó là điểm cuối của mọi vinh quang tối thượng.
Chức vô địch đầu tiên đã thuộc về Gia Thế, thuộc về Nhất Diệp Chi Thu.
Lần kế thì sao?
Ước mơ đến từ mộng tưởng, từ những ấp ủ bâng quơ nhất của ngày đầu.
Tháng Bảy.
Kết thúc mùa giải Liên minh Vinh Quang đầu tiên, Gia Thế đoạt chức vô địch đã được một tháng mà tin tức vẫn cứ ra rả hằng ngày. Ở các tiệm net nơi tụ tập đông đảo người chơi game, poster về Vinh Quang và giải đấu chuyên nghiệp gần như phủ sóng toàn bộ. Kênh Thể Thao Điện Tử cũng chiếu đi chiếu lại trận chung kết đỉnh cao giữa Gia Thế vs Hoàng Phong không biết bao nhiêu lần.
Chín lần!
Đại Tôn nhớ rất rõ con số này. Tuy rằng cứ nhìn thấy chiếu lại là trong lòng hắn sẽ thầm mắng “Lại nữa”, nhưng mỗi một lần hắn cũng đều vứt hết việc đang làm mà cắm mắt vào xem.
Kênh eSports phát chín lần, hắn liền xem đủ chín lần, tính luôn lần phát trực tiếp, hắn đã xem ròng rã mười lần.
Người người đều ca ngợi Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế quá mạnh, điểm này Đại Tôn không phản đối. Nhất Diệp Chi Thu đúng là rất bá. Ngay cả một người vô cùng tự tin vào bản thân như hắn, mỗi khi nghĩ đến sức mạnh của Nhất Diệp Chi Thu, nội tâm cũng sẽ có chút dao động.
Nhưng chỉ là có chút dao động mà thôi, nếu như đơn đả độc đấu, hắn không dám nói thắng chắc, nhưng cũng không chút nào sợ hãi việc phải đối đầu với Nhất Diệp Chi Thu, không hề.
Người thực sự khiến hắn cảm thấy khó lường, là một cái tên khác trong chiến đội Gia Thế.
Khí công sư Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.
Vì sao không ai chú ý đến sự tồn tại của anh ta trong trận? Vì sao không ai đánh giá đúng công lao của anh ta?
Đại Tôn không hiểu nổi. Từ tin tức trên báo đài đến các cuộc thảo luận chuyên môn trên diễn đàn, Ngô Tuyết Phong luôn luôn bị lược bỏ.
Thật không hợp lý!
Anh ta rõ ràng là kẻ quan trọng thứ hai của Gia Thế. Sự góp mặt của anh ta đóng vai trò mấu chốt, kể cả với Nhất Diệp Chi Thu.
Trận chung kết kia, Đại Tôn đã xem hết mười lần, mỗi một lần đều thêm khẳng định cái nhìn của mình. Thế nhưng quá ít người nhìn ra điều này. Mọi người như thể cho rằng trong một chiến đội chỉ cần có một tay to là đủ càn quét tất cả, tha hồ gặt hái thắng lợi.
“Nào có dễ dàng như vậy…” Đại Tôn lẩm bẩm, chân đã đi đến trước cửa tiệm net. Hắn cất bước vào trong, phát hiện bầu không khí hôm nay hơi khác thường. Khoảnh khắc hắn bước vào, tất cả mọi người nhìn về phía hắn như đều chực chờ giây phút này.
Đại Tôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thản nhiên đi đến quầy tiếp tân. Hắn trước nay chưa từng biết sợ là gì.
Đứng ở quầy chờ lấy thẻ máy, có người tiến tới bên cạnh hắn.
“Cuồng kiếm? Lạc Hoa Lang Tạ?” Người kia hỏi.
Cuồng kiếm sĩ là nghề của Đại Tôn trong Vinh Quang.
Lạc Hoa Lang Tạ là tên của cuồng kiếm sĩ dưới tay hắn.
“Tôi đây.” Đại Tôn nói.
“Nghe nói trình không tệ?” Đối phương lại hỏi.
“Tàm tạm.” Đại Tôn nói, “Có gì không?”
“Bọn tôi định lập một chiến đội, nếu anh trình cao thật thì muốn mời anh gia nhập, cùng báo danh mùa giải kế tiếp, tranh chức vô địch!" Người kia nói.
“Các anh?” Đại Tôn chỉ nhìn thấy một người.
Lập tức có năm người ngồi sau màn hình đồng loạt đứng lên, đều là người trẻ tuổi, đều một vẻ mong đợi, bọn họ ở đây chờ Đại Tôn đã lâu.
“Thử xem đi!” Đại Tôn cũng có chút hứng thú, bước về phía máy tính của mình. Một phòng PvP nhanh chóng được tạo ra trên đấu trường, thu hút một đám khán giả vào xem. Người trong cả tiệm net này chỉ chờ có thế.
Đăng nhập, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ.
Đại Tôn tiến vào đấu trường, tìm đến phòng đấu mang tên “Kiếm chỉ tổng quán quân”, trong lòng bỗng sục sôi nhiệt huyết.
“Tới đi!” Hắn lớn tiếng gọi, “Lên luôn một lượt hay sao?”
Lên luôn một lượt?
Rất nhiều người trong tiệm net đều sửng sốt, có người còn bật cười.
“Đại Tôn mày thật sự quá cuồng!” Một người khác kêu lên. Khách trong tiệm net đều quen biết lẫn nhau, nhất là hội u mê Vinh Quang.
Thế này gọi là cuồng?
Đại Tôn ngạc nhiên. Nếu muốn kiểm nghiệm thực lực, lên chung hay riêng thì có khác gì?
Sáu người bên đối phương như bị sỉ nhục nặng, bắn ánh mắt bất thiện về phía Đại Tôn.
“Để tao.” Một người trong bọn họ sắc mặt tương đối bình tĩnh. Hơn thua miệng lưỡi không ý nghĩa, muốn nói chuyện thì lên đấu trường.
Gã khiển nhân vật bước vào phòng, chọn sẵn sàng, 1v1.
Cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ.
Pháp sư chiến đấu Chúa Tể Đấu Khí.
Đếm ngược kết thúc, trận chiến bắt đầu. Nhân vật mỗi người spawn ở một góc, bản đồ Võ Đài, chính là bản đồ người chơi ở đấu trường hay dùng nhất.
Đại Tôn có hơi thất vọng.
Bản đồ đơn giản như vậy, ngoại trừ thao tác còn có thể thể hiện ra cái gì? Ý thức, phán đoán, kinh nghiệm… Nếu muốn khảo nghiệm toàn diện thì không nên chọn tấm bản đồ solo không có địa hình này.
Nhưng đối thủ đã lao đi, thẳng thắn và trực tiếp, vung chiến mâu về phía Lạc Hoa Lang Tạ.
Lạc Hoa Lang Tạ lướt ngang, nhấc trọng kiếm.
Chém Ngược!
Pháp sư chiến đấu lên trời.
Đại Tôn càng thêm thất vọng. Chỉ mới một pha di chuyển thuận thế phản công, đối phương đã xử lý không nổi. Nếu là Nhất Diệp Chi Thu...
Đại Tôn không tiếp tục nghĩ nữa, trông mong này có phần hơi cao.
Hắn khiển Lạc Hoa Lang Tạ tấn công với cường độ không quá dày, nhưng đối thủ gần như tê liệt. 46 giây sau, thắng bại đã phân.
“Quá mạnh!!” Người kia đứng bật dậy.
Mạnh ư?
Đại Tôn cười vì bó tay, mình thậm chí còn chưa nghiêm túc đánh!
“Là anh quá yếu.” Đại Tôn nói.
Đối phương tức giận.
“Lên hết luôn đi!” Đại Tôn không muốn lãng phí thời gian nữa. Chịu đi chung với một người thế này mà còn đòi kiếm chỉ tổng quán quân, có thể đoán được những người còn lại trình độ thế nào.
Vậy nhưng người ta vẫn không biết tự lượng sức.
“Để tao.” Một người khác hồ hởi, tiếp tục vào trận solo 1v1.
41 giây, bại.
Thêm một người nữa.
37 giây, bại.
Đối phương rốt cuộc buông bỏ rụt rè, ba người cùng lên.
2 phút 54 giây, ba người bại sạch.
Tiệm net lặng thinh không một tiếng động. Khách quen đều biết Đại Tôn rất mạnh, nhưng ba đánh một vẫn thắng nhẹ như lông hồng, chẳng chút sứt mẻ?
Đứng xem từ đầu đến cuối, ai cũng nhìn thấy ba người kia đánh một mình Đại Tôn mà chẳng thể gây dù chỉ một tẹo khó khăn cho hắn. Suốt trận, cả ba đều bị Lạc Hoa Lang Tạ bón hành như những chú gà, nửa cơ hội đáp trả cũng không có.
“Quá hay!” Sáu người thua trắng mà phấn khích như đúng rồi.
"Anh chính là cao thủ hàng đầu bọn tôi muốn tìm!" Một người vồ vập chạy đến chỗ Đại Tôn.
“Nhưng các anh không phải là người tôi muốn tìm.” Đại Tôn nói.
“Ha ha ha ha.” Khắp tiệm net cười vang.
“Cút đi đám gà.”
“Uổng bọn tao trông chờ.”
“Thì ra yếu như sên!”
Giữa một trời chế nhạo, sáu người sầu não bỏ đi. Mọi người trong tiệm net vui vẻ thảo luận về sáu con gà yếu đuối này, vậy mà còn dám vỗ ngực tự xưng là muốn giành chức vô địch.
Yếu đuối? Cũng không hẳn… Đại Tôn nghĩ. Nhân vật của sáu người trong đấu trường đều có tỉ lệ thắng cực cao, cao đến mức vun đắp nên lòng tự tin cho họ.
Nhưng, còn rất xa mới đủ! Nơi chiến trường kia, so với tưởng tượng của các người gian nan hơn nhiều lắm… Trong đầu Đại Tôn hiện ra hình ảnh trận đấu hắn đã xem đi xem lại mười lần. Hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu người đứng trong trận là mình với thanh kiếm trên tay, mình sẽ làm những gì, mình có thể làm những gì.
Nhưng nếu chỉ bằng sức một người...
Đại Tôn nghĩ, lắc lắc đầu, nào có dễ dàng như vậy!
“Đại Tôn, Hoang Mạc Viễn Tây, nhanh!!!” Đột nhiên có tiếng la hét truyền đến.
“Sao thế?” Đại Tôn vội cho Lạc Hoa Lang Tạ rời khỏi đấu trường.
“Có PK, mau qua giúp!” Đối phương kêu lên.
“Đến ngay!” Đáp lại không chỉ là Đại Tôn, đám khán giả lúc nãy đều thoát khỏi đấu trường, khiển nhân vật chạy về hướng hoang mạc.
Bọn họ đều là khách quen của một tiệm net, trong game cũng hay chơi chung, cái gọi là một phường khó khăn tám phường giúp đỡ chính là như vậy. Họ thường kéo cả băng đảng đi đánh nhau, đồng sinh cộng tử.
“Nhanh lên, có cao thủ!” Người kêu cứu giục.
Cao thủ?
Mọi người cười rộ, giờ phút này hai chữ cao thủ nghe vào tai họ giống như một câu chuyện đùa, thế giới này kẻ tùy tiện xưng cao thủ nhiều lắm, mới đây có sáu người tự coi mình là cao thủ, bảo rằng muốn đoạt quán quân, rốt cuộc lấy ba đánh một vừa chột vừa què.
“Cao thủ hả? Thích nhất là đánh cao thủ!!” Mọi người kêu lên, mỗi nhân vật từ một chủ thành, bốn phương tám hướng đổ về Hoang Mạc Viễn Tây.
Hoang Mạc Viễn Tây, khu luyện cấp 50.
Trời chiều ngả bóng, tà dương chiếu trên một vùng cát cháy vẽ nên khung cảnh tráng lệ mênh mông. Nhưng lúc này chẳng bao nhiêu người có lòng thưởng thức cái đẹp, bởi một trận PK quy mô lớn đang diễn ra tại đây.
Chiến vì đâu mà khởi?
Khi đám Đại Tôn đuổi tới đã không thể biết được. Họ chỉ biết chiến sự đang vô cùng kịch liệt, họ cố gắng nhận mặt đồng bạn và lao vào chém giết.
“Cao thủ đâu?” Mọi người cười ha hả, vẫn chưa quên trò hề này.
"Là một chuyên gia đạn dược, tên cái gì Hoa đó!" Có người trả lời.
“Hoa gì?” Đại Tôn nghe được một giọng nói sát bên tai, là một kỵ sĩ đứng cạnh hắn trong game, lời lẽ đầy châm chọc.
Đại Tôn phóng tầm mắt, dưới ánh chiều tà rải vàng hoang mạc, có mấy cái bóng đổ dài lững lờ lướt tới. Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mặt trời. Ánh nắng không còn là chướng ngại, hắn thấy rõ loạt bóng kia vùn vụt tiếp cận.
“Coi chừng!” Đại Tôn kêu lên, lập tức khiển Lạc Hoa Lang Tạ Đâm Xung Phong vào bên hông.
“Coi chừng cái gì?” Kỵ sĩ kia vẫn đang cười.
Bóng hồng trút xuống, hoa rơi.
Chỉ trong khoảnh khắc, pháo hoa nổ tung nuốt chửng gã kỵ sĩ. Chưa dừng ở đó, súng vang đạn rền, từng đóa từng đóa ánh sáng nở khắp cả vùng. Đại Tôn vội vàng khiển Lạc Hoa Lang Tạ di chuyển, né tránh khói lửa bao vây mình. Hắn xoay góc nhìn cực nhanh, bắt được một bóng người đang lướt đi với tốc độ cao.
"Đằng kia!" Đại Tôn quát lên.
"Cái gì? Ở đâu?" Mọi người lại chẳng hiểu hắn nói gì.
“Đậu móa!” Trong tiệm có hai người cùng lúc xốc bàn phím, là kỵ sĩ vừa rồi và một người khác cách hắn rất gần, đã gục ngã như hai đóa hoa héo tàn.
“Hướng một giờ! Không, mười một giờ! Chín giờ!!” Đại Tôn dõi chặt ánh mắt theo nhân vật kia, một bên hô to nhắc nhở đồng bạn. Tên nhóc nọ di chuyển quá nhanh, đổi vị trí liên tục.
“Đại Tôn, mày đang nói cái gì vậy!!” Mọi người không ai theo kịp tiết tấu của hắn.
“Cái Hoa gì kia đó!” Đại Tôn cả giận. Hắn cũng thấy không rõ tên nhân vật. Nhóc con nọ vô cùng láu cá, rất biết lợi dụng vị trí của đám đông trong hỗn chiến làm thành khiên chắn, cover cho mình. ID trên đầu vì thế mà thoắt ẩn thoát hiện chứ không phải cố ý. Kỳ thực, muốn đọc được tên một ai đó trong thời buổi chiến tranh tập đoàn là quá khó.
Không ai theo kịp, vậy thì tự mình giải quyết thôi!
Xông lên!
Lạc Hoa Lang Tạ của Đại Tôn lôi trọng kiếm lao thẳng tới, một kiếm khách lập tức nhảy ra chặn đường.
Chém Ngược!
Trọng kiếm kéo lê sau lưng đã sớm vào thế, tung ra một hit Chém Ngược cực kỳ bất ngờ, kiếm khách muốn né hay đỡ đều không kịp, bị hất văng lên trời. Trình không thấp, gã định điều chỉnh cơ thể giữa không trung bằng Ngân Quang Lạc Nhẫn, nhưng chưa kịp làm thì đã trông thấy một vệt kiếm đỏ rực chém thẳng xuống đầu.
Huyết Ảnh Cuồng Đao!
Lấy kiếm xuất chiêu, lấy đao xưng danh.
Nghề cuồng kiếm sĩ phần lớn kỹ năng đều là chém, không giống một kiếm sĩ, lại giống một đao khách. Nhưng mặc kệ là đao hay kiếm, kiếm khách kia đã bị chém rơi xuống đất, vệt kiếm màu máu xiên thấu cả lưng.
Ầm!
Đất bằng rung chuyển, một nhát kiếm mở đường, Lạc Hoa Lang Tạ xông thẳng vào trận địa địch. Trọng kiếm xoay cuồng như múa, chém bay mấy đối thủ trong chớp mắt.
"Coi chừng, coi chừng cuồng kiếm sĩ!" Trên chiến trường bắt đầu vang lên tiếng hô hào của người chơi phe đối địch.
"Kẻ nào? Kẻ nào?" Có người hỏi.
"Chính là kẻ kia, Hoa gì đó!" Có người hét lên.
Lại là Hoa gì đó.
Bên này có một Hoa gì đó, bên kia cũng có một Hoa gì đó. Mà hiện tại, Hoa gì đó bên này đang lao thẳng về phía Hoa gì đó bên kia.
Nhưng nào có đơn giản như vậy.
Không tiếp tục mượn nhân vật khác làm khiên chắn, tên nhóc mục tiêu của Đại Tôn đang dệt nên một dải ánh sáng, bọc lấy chính mình, thoắt ẩn thoắt hiện.
Để anh xem chú cầm cự được bao lâu!
Đại Tôn quyết tâm bám sát không buông. Chuyên gia đạn dược đánh kiểu này là phó mặc số mệnh cho kỹ năng. Sử dụng hàng loạt kỹ năng, mana ở đâu cho đủ?
Nhưng Đại Tôn rất nhanh phát hiện, người này hao tổn mana thật đấy, có điều lượng máu quân ta cũng trượt không ít. Gần như không ai tránh kịp sát thương, dải ánh sáng dệt nên bởi nhóc con kia bao phủ diện tích quá lớn, vừa phong tỏa đối thủ vừa phối hợp thế tấn công của đồng đội. Vốn là một cuộc PK vô tổ chức, có sự góp mặt của cậu ta, thế tấn công loạn cào cào của một trong hai phe bỗng trở nên gắn kết nhịp nhàng.
Song, có người đủ tài dệt nên tiết tấu, thì sẽ có người đủ giỏi phá hủy toàn bộ!
Đâm vào! Đâm thẳng vào!
Đại Tôn không nhắm riêng đến chuyên gia đạn dược nữa mà chỉ cố ý phá hoại lưới liên kết của cậu ta. Chém giết không ngừng, mũi kiếm nhuộm thẫm máu tươi, mỗi lần trọng kiếm vẩy lên là một lần máu nở thành hoa, có kém gì đâu rực rỡ của vùng ánh sáng đầy sắc màu kia?
“Cản hắn, cản hắn lại!” Tiếng gào thét vẫn còn, nhưng càng lúc càng ít, không phải bởi vì không quan tâm nữa, mà là có quá nhiều người đã ngã xuống trong nỗ lực cản chân Lạc Hoa Lang Tạ.
Ngã vào ánh sáng, ngã dưới máu hoa.
Xác người chất chồng nơi nơi, trang bị rơi đầy mặt đất. Chẳng một ai dừng tay để nhặt, vì trận chiến này đã đến tình cảnh kẻ nào buông tay trước kẻ đó thua.
Đã có tranh đấu, tựu chung sẽ có thắng bại!
“Còn chạy đi đâu!” Đại Tôn quát, Lạc Hoa Lang Tạ trong trạng thái Cuồng Bạo lao thẳng tới, vung kiếm nhảy lên cao.
Chém Vỡ Núi!
Xung quanh máu chảy thành sông, xác chất thành đồng, cả một trận hỗn chiến quy mô lớn cuối cùng chỉ còn hai người sống sót. Chuyên gia đạn dược mất mát cover, rốt cuộc cũng bị Đại Tôn đón đầu chặn đường.
Hoa ư?
Đúng thật là hoa.
Giờ phút này, Đại Tôn nhìn thấy rồi.
Là Bách Hoa.
Bách Hoa Liễu Loạn.
Trọng kiếm từ trên bổ xuống, Bách Hoa Liễu Loạn không kịp né chiêu, nhưng súng lục tự động trong tay vẫn cố gắng giơ lên, một viên đạn bắn ra từ lửa cháy.
Phụt!
Máu phun trên cơ thể Lạc Hoa Lang Tạ. Hắn trúng đạn, nhưng chẳng có gì đáng ngại bởi đó chỉ là một hit bắn thường, không đủ sức ngắt chiêu Chém Vỡ Núi. Trọng kiếm chém xuống, máu từ cơ thể Bách Hoa Liễu Loạn văng ra nhiều hơn, cậu ngã sóng xoài, thắng bại đã rõ.
Thế nhưng Đại Tôn lại không khiển Lạc Hoa Lang Tạ dứt điểm.
Thắng bại đã rõ?
Đúng vậy, nhưng nếu xét kỹ, chẳng qua mình thắng là vì đến chiến trường trễ hơn, máu và mana đầy hơn trong khi đối thủ đã ở đây từ trước, đốt mana, đốt cả sức lực.
Nếu hit cuối không phải hit bắn thường mà là kỹ năng đạn dược nào đó, trận này còn phải đánh tiếp mới biết thắng thua.
Trọng kiếm thu về, gác lên vai.
“Hey…” Đại Tôn cười một tiếng, nhìn tên nhóc nằm trên đất trước mắt mình, hắn đột nhiên cảm thấy khung cảnh mình vẫn hằng tưởng tượng đã ghép nên những mảnh cuối cùng. Mảnh ghép này, có lẽ đã đủ cho hắn bước chân lên sàn đấu kia, đặt mình vào trận chiến đã xem đi xem lại mười lần rồi nhỉ?
"Trình có vẻ khá, có muốn theo tôi đánh tổ hợp không?"
“Hả?” Cậu trai nằm trên đất sửng sốt thấy rõ.
“Anh là ai?” Cậu hỏi.
“Tôn Triết Bình, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ. Còn cậu?”
“Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn.”
“Chiến đội của chúng ta thì sao?” Tôn Triết Bình nói.
“Chiến đội?” Trương Giai Lạc nhìn tên nhân vật của cả hai, nghĩ nghĩ: “Song Hoa?”
“Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được.” Tôn Triết Bình nói.
Năm ấy, Hoang Mạc Viễn Tây, trăm hoa nở rộ.
Dịch cái tên bản đồ đã quá quen thuộc với mọi người ra vì nếu để nguyên sẽ không nhìn thấy được một Bách Hoa đã tráng lệ từ ngày đầu: Hoa nơi sa mạc, kiêu dương như nắng. Từ đó một đường chiết máu thần, tế hoa nở. Là fan Bách Hoa nói chung và Song Hoa nói riêng, chương này mỗi lần đọc mỗi lần khóc, huống hồ tự tay làm từng câu chữ. Hoa ngược ta trăm ngàn lần, ta đối Hoa như thuở mới yêu. Lão Diệp hắn nói: Vinh Quang không phải trò chơi của một người. Sau đó hắn đi vun đắp một hội người, mới cảm thấy đủ. Đại Hoa hắn nói: Chiến thắng không phải chuyện của một người. Sau đó hắn đi kiếm thêm một Hoa nữa, mới cảm thấy đủ (?) Ba Bướm hắn nói: Phồn Hoa Huyết Cảnh là câu chuyện của hai người (chương 1486). Sau đó, hắn cho 2 hoa sản xuất ra 100 hoa, 50 con theo mẹ lên núi, 50 con... Chết, cầm lộn kịch bản. Chậc. Cơ mà chú bé Tiểu Hoa, nghe răm rắp lời người mới gặp trên mạng là thế nào, còn đi theo luôn nữa chứ... Khờ thế, gặp Lá là bắt về nuôi rồi. |