Thanh âm này lộ ra hàn khí thấu xương, cùng với mùi máu tanh kia dung hợp, tràn ngập khắp nơi, lập tức khiến cho mọi người xung quanh tất cả đều cảm nhận được một luồng sát khí! Từng ánh mắt như điện trong nháy mắt tập trung vào truyền tống trận phía đông. Dần dần, thân ảnh xuất hiện trong trận pháp kia càng thêm rõ ràng, lộ ra hoàn chỉnh.
Người này dáng người dong dỏng cao, thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo trắng nhưng không hề có cảm giác phóng khoáng, ngược lại còn làm cho người ta thấy được một vẻ âm trầm. Nhất là hai mắt người này lộ ra vẻ cuồng ngạo lạnh như băng, ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Truyền tống trận lóe lên hào quang, người này từng bước đi ra. Sự xuất hiện của hắn làm cho mùi máu tanh càng đậm, tràn ngập bốn phía.
- Một đám rác rưởi!
Thanh âm nam tử này bình thản, nhưng lúc nói ra giống như một tiếng nổ vang, ầm ầm vang vọng khắp bên ngoài Lôi Tiên Điện. Tu sĩ bốn phía tất cả đều là những người nổi trội trong La Thiên Tinh Vực, lúc này nghe thấy như vậy đều nhìn vào ánh mắt của nam tử áo trắng kia, lập tức cảm thấy không ổn.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, thu hồi ánh mắt. Tu vi của nam tử này cũng như hắn, đều là Khuy Niết Sơ Kỳ, nhưng ở trên người hắn Vương Lâm lại có một cảm giác kỳ dị.
Hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối chưa từng gặp qua người này. Trong lúc trầm ngâm, thanh niên áo trắng kia bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, xuyên qua đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm.
Ngay khi nhìn đến Vương Lâm, thanh niên này liếm môi, hướng về Vương Lâm lộ ra một nụ cười âm trầm.
Thần sắc Vương Lâm như thường, bình tĩnh nhìn lại.
Ánh mắt hai người như thể xuyên qua đám người, đụng vào nhau trên không trung. Ánh mắt vốn là thứ ảo, nhưng ở người tu đạo, ánh mắt đó thực tế có ẩn chứa thần thức. Hai ánh mắt chạm nhau chính là lúc tranh đấu bằng thần thức, giống như hai thanh kiếm sắc bén ở giữa không trung nhanh chóng giao chiến. Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong phút chốc, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền lập tức thu lại.
Thanh niên áo trắng kia mắt lóe lên tinh quang, liếc mắt nhìn kỹ Vương Lâm một cái. Vừa rồi thần thức giao nhau, hắn chẳng những không đàn áp được đối phương mà dường như còn có cảm giác bị thần thức của đối phương xuyên thấu. Vương Lâm thần sắc như thường, thu hồi ánh mắt. Tu vi của đối phương tuy cũng là Khuy Niết Sơ Kỳ giống như hắn, nhưng trong thần thức lại có một sức mạnh rất quỷ dị.
Tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, người có thể phát hiện ra trong đám tu sĩ bốn phía không nhiều lắm, chỉ có bốn người! Trong đó có một người đến từ La Thiên Bắc Vực, người này dường như là một trung niên, mặt mũi trắng trẻo nhẵn nhụi. Kỳ dị nhất là chính là tay phải của người này, không phải là năm ngón, mà là có sáu ngón! Ở trên ngón cái còn mọc ra một ngón nữa! Một người khác cũng đến từ La Thiên Bắc Vực, là một đồng tử. Đồng tử này có cái đầu rất to, thoạt nhìn cực kỳ không cân đối, nhưng trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn lại rất trống trải. hiển nhiên không có ai muốn lại gần hắn.
Trên mặt đồng tử này lộ ra một nụ cười ngây ngô, sau khi liếc qua Vương Lâm, liền nhìn chăm chú thanh niên áo trắng kia, vẻ ngây ngô trên mặt càng đậm.
Người thứ ba phát hiện ra đến từ La Thiên Tây Vực. Người toàn thân mặc y phục màu lam, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, hai mắt trong khi chớp lộ ra tinh quang. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Người cuối cùng chính là người đứng bên cạnh Vương Lâm, Nam Cung Hàn! Đúng lúc này, ở chân trời phía xa xa, một đám mây đỏ tràn ngập, đám mây này cuồn cuộn nhanh chóng ngưng tụ bay đến. Đến khoảng không trước mắt mọi người, đám mây này co rút lại, hóa thành một lão già. Lão già này mái tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc hiện thân, dưới chân có lôi quang lóe ra, giống như cả người đang đứng trên lôi điện.
- Lão phu là người tiếp dẫn của Lôi Tiên Điện, có phải ngươi là người đã giết những người có tư cách khác của La Thiên Đông Vực không?
Lão già kia sau khi hiện thân, truyền ra một luồng khí tức vô biên tràn ngập bốn phía. Theo nguyên lực lộ ra trên người hắn có thể phán đoán ra tu vi của người này cũng phải đến Khuy Niết Trung Kỳ! Hắn nhìn chằm chằm nam tử áo trắng kia, thanh âm lộ ra một vẻ uy nghiêm.
- Không sai!
Thần sắc thanh niên áo trắng rất bình tĩnh.
- Ngươi tên là gì, đến từ gia tộc nào!
Lão già kia thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, quát khẽ.
- Hứa gia ở Đông Lâm Tinh! Người đang nhập thế tu luyện của thế hệ này, Hứa Đình!
Lời này vừa nói ra, nhất là năm chữ Hứa gia Đông Lâm Tinh này lập tức giống như tiếng sấm, bỗng nhiên vang vọng bốn phía. Một đám tu sĩ sắc mặt đại biến, thậm chí có một vài người ngay lập tức thở hổn hển, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Ở Đông Lâm Tinh có lẽ Hướng gia không phải là thế lực hùng mạnh nhất, nhưng nếu luận về tiếng tăm thì chỉ có Hứa gia! Cá tính đặc trưng của Hứa gia chính là giết chóc vô tận, người nhập thế mỗi một đời của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh đều tạo ra một thảm họa giết chóc, phàm là người trêu chọc tới, lập tức sẽ bị tiêu diệt! Uy danh của Hứa gia trong trận gió tanh mưa máu này triệt để được dương lên.
- Khó trách người này dám đồng thời đắc tội với hơn một trăm gia tộc tu chân… … - Người nhập thế của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh… Xem ra trong trận tranh đoạt phong tiên này, nếu gặp người này chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì!
- Thôi, Hứa gia ở Đông Lâm Tinh lòng lang dạ sói. Đến lúc đó, nếu thấy không ổn, ta sẽ bỏ cuộc !
Từng tiếng nghị luận vang lên không ngớt. Danh tiếng của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh thật sự quá lớn, nhất là tác phong giết chóc đẫm máu kia lại càng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Người tiếp dẫn của Lôi Tiên Điện kia lại nhíu mày, bình thản nói:
- Chính ngọ ba ngày sau sẽ khai mạc trận tranh đoạt một trăm lẻ tám danh hiệu của La Thiên Tinh Vực, sẽ có người của Lôi Tiên Điện đến đưa lệnh bài và sắp xếp chỗ nghỉ cho các ngươi !
Nói xong, lão già dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, đảo qua một lượt tu sĩ bốn phía, lại nói:
- Trong các ngươi, ai là Hứa Mộc?
Lời này vừa nói ra, ngoài tu sĩ của La Thiên Nam Vực, đám tu sĩ của Tây Vực, Bắc Vực lập tức hai mắt sững lại, đều có những phản ứng khác nhau. Cái tên Hứa Mộc, đối với bọn họ mà nói, không thua gì Hứa gia ở Đông Lâm Tinh ! Thậm chí nhiều người còn nghi ngờ Hứa Mộc này chính là người của Hứa gia !
Trong nháy mắt, ngoài những tu sĩ của La Thiên Nam Vực có biểu hiện phức tạp, toàn bộ tu sĩ của Tây Vực và Bắc Vực trong phút chốc đều nhìn về hướng Vương Lâm.
- Ma Đạo Tử Hứa Mộc ! Không ngờ hắn thật sự tham dự cuộc tranh đoạt danh hiệu này !
- Hứa Mộc, Hứa Đình, hai người này không biết là có liên hệ gì không !
- Hứa Mộc này bị Diêu gia truy sát, chẳng những không chết, ngược lại còn có thể đến được nơi đây, quả là không đơn giản !
- Hóa ra hắn chính là Hứa Mộc !
Tu sĩ sáu ngón kia ánh mắt lộ hàn quang, cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.
Ngay cả đồng tử đầu to kia nụ cười ngây ngô trên mặt cũng được thu lại, ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm, rồi lại tươi cười.
Còn nam tử áo lam cực kỳ anh tuấn kia, sau khi hắn nghe thấy cái tên Hứa Mộc này, cả người giống như gươm rút ra khỏi vỏ, lộ ra ánh sáng sắc bén, gắt gao tập trung vào Vương Lâm.
- Hứa Mộc ! Là Hứa Mộc mà biểu muội Tử Phượng nhớ mãi không quên !
Thanh niên áo lam này trong mắt hiện lên một tia sát khí.
- Ngươi đi theo ta, Điện Chủ triệu kiến !
Người tiếp nhận của Lôi Tiên Điện liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành hiếm thấy, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp bay ra phía xa.
Vương Lâm do dự một chút, không để ý tới ánh mắt của tu sĩ bốn phía, bước một bước xuất hiện giữa không trung, hướng về phía trước đi tới.
Tốc độ lão già của Lôi Tiên Điện không nhanh, trong lúc bay về phía trước, những tầng mây phía trước lần lượt tản ra. Vương Lâm thong thả đi theo , vẻ mặt bình tĩnh, dọc đường đi thậm chí một câu hắn cũng không hỏi.
Lão già trong mắt lộ vẻ khen ngợi, cười nói:
- Lôi Tiên Điện rất lớn, chỗ vừa rồi chẳng qua chỉ là ngoại điện thôi, chỗ mà ta đang đưa ngươi tới chính là nội điện của Lôi Tiên Điện ta !
Vương Lâm gật đầu, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy phía sau những tầng mây đang lần lượt trôi qua bên người, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một quần thể cung điện cực kỳ trang nghiêm.
Những cung điện này rất nhiều, cũng không dày đặc mà rải rác phân tán, từ xa nhìn lại, liếc mắt không thể thấy biên giới, hoàng thành của phàm nhân so với cung điện này thật sự không thể sánh bằng.
Tiên khí nồng đậm tràn ngập trời đất như thể tiên giới. Ánh mắt Vương Lâm chăm chú nhìn cũng phát hiện ra những cung điện kia là những vật cực kỳ phi phàm, thậm chí tiên lực nồng đậm ở nơi đây cũng là từ những cung điện này tràn ra.
- Lôi Tiên Điện tổng cộng có một ngàn ba trăm bảy mươi hai tòa đại điện. Những tòa đại điện này toàn bộ đều do các đời Điện Chủ Lôi Tiên Điện mang về từ Lôi Tiên Giới !
Trong lời nói của lão già lộ ra vẻ tự hào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT