Nếu chỉ là lời nói, hoặc là lời thề bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ sau khi bọn họ thề, Mạnh Hạo lại lấy ra một bộ đạo pháp nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế thì vô cùng hiểm độc.
Đạo pháp này rất đơn giản, chỉ cần có tu vi Trúc Cơ trở lên, thì có thể tu hành, tên là Đạo Chứng.
Nó là một trong những đạo pháp chuyên khống chế lời hứa hẹn tồn tại từ thời viễn cổ, mà mấy ngày này Mạnh Hạo hỏi xin Kha Vân Hải từ bên ngoài động phủ của ông.
Có đạo pháp này, một khi không thực hiện lời hứa, hồn phách lập tức rạn nứt, đại đạo vô duyên, tu vi tụt dốc.
Mọi người bất đắc dĩ, vì tiến vào cảnh giới thứ ba, chỉ có thể cẩn thận thề, dùng Đạo Chứng để thề, hoàn thành ước định này. Còn những người cá biệt không muốn thề, Mạnh Hạo chưa cần ra tay, cũng đã phải nghiến răng thề dưới áp lực của những người khác.
Dù sao, không một ai muốn bản thân phải trả một cái giá lớn, mà có người không trả giá, lại có thể thu hoạch.
Nhưng rõ ràng bọn họ đều không biết, bọn họ cho rằng trong mọi người đều ở cả đây, nhưng vẫn còn Chỉ Hương, còn Hô Diên lão tổ.
Ngoài ra, Mạnh Hạo cũng thề, sẽ dựa theo yêu cầu của mọi người, bước lên thang thông thiên, nhưng thời gian là do hắn tự định, lại còn hứa thêm, trong những ngày còn ở cảnh giới thứ hai, sẽ không lấy thế chèn ép bọn họ, để bọn họ có thể không cần cẩn thận trốn tránh.
Lời hứa này, những người khác cực kỳ mong chờ, bọn họ từng nhiều lần tự hỏi, bản thân có phải là người chịu ấm ức nhất, trong những người từng tiến vào cảnh giới thứ hai trong bao nhiêu thế hệ của tông môn hay không.
Không dám đường hoàng, không dám tới gần núi thứ tư, thậm chí nhìn thấy đám lêu lổng bay qua trên bầu trời, cũng phải lập tức cúi đầu, sợ bị Mạnh Hạo nhận ra.
Cuộc sống như vậy, bọn họ chịu đựng mấy tháng rồi, đã nhịn đến cực hạn, lúc này cũng có thể yên tâm, hưởng thụ một chút ánh sáng của viễn cổ...
Sau khi cùng ước hẹn với mọi người, Mạnh Hạo biết ngày rời khỏi nơi này, cũng sắp tới rồi, hắn sắp phải rời khỏi thế giới viễn cổ hư ảo này, trở về hiện thực.
Đối với nơi này, hắn không có gì không nỡ, lêu lổng cũng được, thân phận cũng được, tất cả đối với Mạnh Hạo, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, lúc tỉnh mộng, tất cả đều có thể quên đi.
Chỉ có điều, hắn không muốn quên đi người phụ thân của kiếp này, Kha Vân Hải.
Tình cha của Kha Vân Hải, khiến Mạnh Hạo chìm đắm trong đó, không muốn tỉnh lại, không muốn lúc kết thúc giấc mộng, bản thân sẽ quên đi Kha Vân Hải, người đã cho hắn cảm nhận được cảm giác phụ thân ở bên cạnh, trong viễn cổ hư ảo này.
Cảm giác này, thậm chí có thể bù đắp cho những tiếc nuối trong những năm tháng đầu đời trong lòng Mạnh Hạo.
Hắn không cảm ngộ đạo pháp, mỗi ngày ngoài luyện đan, thì phần lớn thời gian, đều ngồi ở bên ngoài động phủ của Kha Vân Hải. Cho dù Kha Vân Hải không hề mở cửa, nhưng Mạnh Hạo vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng nói chuyện.
Cuộc sống, cứ vậy lặng lẽ trôi qua, không chút gợn sóng, hoàn toàn bình lặng, Hứa Thanh vẫn đang bế quan, không hề mở mắt, Mạnh Hạo cũng quen những ngày tháng này. Thậm chí hắn không chỉ một lần từng nghĩ, nếu cứ vậy sống tiếp, cũng chưa hẳn không phải một cuộc sống.
Mãi đến nửa tháng sau, khi cảnh trùng điệp gần như mỗi ngày đều xuất hiện, Mạnh Hạo biết, hắn phải đi rồi. Hắn không nỡ, còn cả những suy nghĩ phức tạp khó tả, khiến trong lòng Mạnh Hạo luôn buồn phiền.
Hắn nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, nhìn bảy ngọn núi của đệ nhất trùng thiên, nhìn núi thứ tư, nhìn động phủ của Kha Vân Hải, hắn nhắm mắt lại, liền nhìn thấy từng sự việc xảy ra từ khi tới nơi này.
Từ lúc ban đầu là thừa nhận lỗi lầm, sau đó là chịu đòn roi, rồi đến sự nuông chiều của Kha Vân Hải, lúc ở trong Yêu Tiên Tháp, là cha con trong kiếp này, tất cả đều khiến Mạnh Hạo không thể quên được.
Hắn đột nhiên rất cảm ơn Kha Cửu Tư, cảm ơn y đưa bản thân tới nơi này, là giúp cho y, mà cũng giúp cho bản thân.
- Tình cha như núi...
Không biết có phải loại tình cảm này ảnh hưởng đến đan đạo của hắn hay không, khuya ngày hôm đó, Mạnh Hạo luyện chế lô đan dược cuối cùng của hắn trong cảnh giới thứ hai.
Lô đan dược này, rốt cuộc đưa vào những thảo dược gì, Mạnh Hạo cũng quên mất, hắn chìm đắm trong tôn kính với Kha Vân Hải, chìm đắm trong những ngày tháng tươi đẹp, chìm đắm trong tình cha con ở kiếp này, đưa vào dược thảo, vào trong đan lô.
Mùi vị của mỗi một loại dược thảo, đều đại biểu cho nội tâm của hắn, dần dần dung hòa, bắt đầu luyện đan, không hề suy xét thành bại, chỉ độc có hồi ức, nhớ về từng hình ảnh ở nơi này. Nhớ về tình cha của Kha Vân Hải với bản thân, nhớ về ký ức lúc bé thơ, hình ảnh mơ hồ của phụ thân mình.
Đêm không trăng.
Mạnh Hạo luyện đan, trong đan lô bất giác truyền ra những thanh âm không thể hình dung, giống như tiên khúc, lại như nhạc tang lễ, khi thì vui sướng, khi thì muộn phiền.
Chút không nỡ trong âm thanh, từ từ truyền ra, vang vọng trên núi thứ tư, khiến tất cả mọi người trên núi thứ tư sau khi nghe được, đều ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn nơi vang lên âm thanh trên đỉnh núi.
Âm thanh này, giống như gió thổi, thổi qua trái tim của mọi người, làm dậy lên từng rung động, dẫn động ký ức trong lòng mọi người, dường như nhớ lại ký ức trước kia của bản thân.
Trong đó, mỗi người đều khác nhau. Có người là một đứa trẻ lớn lên, nhìn sống lưng phụ thân cong xuống, trong khoảnh khắc phát hiện ra thì ra phụ thân đã già... Trong lòng chua xót.
Có người nhớ lại lúc còn thơ ấu, khi phụ thân nghiêm khắc, trong lòng sinh ra chút phản kháng, từng thầm nhủ trong lòng:
- Đừng dài dòng nữa!
Nhưng nhiều năm trôi qua, khi nhìn thấy ông lão tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, lại nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của ông lão, nước mắt rưng rưng, trong lòng lẩm bẩm:
- Nói thêm chút nữa đi cha.
Rất nhiều người, bất giác bỏ qua tất cả tu hành, sững sờ nhìn đỉnh núi, không biết bản thân khi đang hồi tưởng đã chảy nước mắt.
Hứa Thanh mở mắt, ánh mắt mù mờ, sự bi thương của nàng, dần dần hiện lên, nàng nhớ tới gia đình của mình, nhớ tới phụ mẫu qua đời trong ký ức mơ hồ.
- Ta muốn về nhà...
Hứa Thanh lẩm bẩm.
Âm thanh trong đan lô, vang khắp núi thứ tư, Mạnh Hạo không biết. Hắn chìm đắm trong đó, luyện đan giống như đang viết nhạc, cũng như khắc tượng, cũng đều dùng phương thức như vậy, dung nhập tình cảm không thể biểu đạt bằng lời vào trong.
Âm thanh luyện chế đan dược trong đan lô, vốn dĩ vô cùng bình thường, nhưng hiện giờ, vì ẩn chứa tình cảm, vì mang theo tâm tình của Mạnh Hạo, dường như có được sinh mệnh, có được linh hồn, vượt xa âm thanh tự nhiên.
Dù sao chuyện này, điều động lòng người nhất chính là tình... Tình yêu tuy đẹp, nhưng lại không thể vô tư bằng tình thân được.
Từ từ, đệ tử trên núi thứ ba, núi thứ năm cũng nghe được tiếng luyện đan đến từ núi thứ tư. Âm thanh này, không cần biểu đạt gì cả, nếu ai nghe được, đều lập tức bỏ qua tất cả tu hành, rồi ở tại chỗ nhớ tới phụ thân mình qua những âm thanh đó.
Ngày càng có nhiều đệ tử, ai nấy im lặng, nhớ đến từng ký ức của bản thân ở trong âm thanh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT