Chu Đức Khôn bị tóm chặt thân hình, lúc này lão đã không thể nào tiếp tục giả vờ nữa, sắc mặt trắng bệch, thân thể run run, nội tâm đã sợ hãi tới cực điểm.

- Hiểu lầm, chuyện này chỉ là hiểu lầm… Đan… đan đạo của ta không bằng hắn a… Muốn bắt thì các ngươi bắt hắn đi! Bắt ta thì lỗ nặng rồi!

Chu Đức Khôn run rẩy, gấp gáp nói, cánh tay cũng run run chỉ về phía Mạnh Hạo.

- Ngay cả chủ dược còn thiếu là thiên lôi mà Chu đại sư cũng có thể nhìn ra, bây giờ lại nói như vậy… Chu đại sư là khi dễ ta không biết sao!

Ánh mắt của Hàn Tuyết Tung lóe lên lãnh mang, không vui quát.

- Ta … ta thật sự không được a… Ta thề, lời ta đúng là sự thật, tuyệt không chút nói láo. Bắt hắn, hắn mới là đan sư lợi hại nhất, có thể so sánh với sư đệ Phương Mộc của ta… Hắn so với ta còn lợi hại hơn vô số lần a!

Chu Đức Khôn gấp gáp thét lên, trong lòng đã cực kỳ hối hận, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, thấy lão già Nguyên Anh hậu kỳ kia đã tiến tới, hắn không chút do dự lấy Huyết Băng Thiểm ra. Trong khoảnh khắc đối phương tiến tới, thì hắn trực tiếp biến mất, xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng.

Lão tu sĩ Tây Mạc kinh ngạc kêu lên một tiếng, đang muốn tiếp tục đuổi theo thì Hàn Tuyết Tung đã tóm Chu Đức Khôn còn run rẩy bay lên, thản nhiên nói.

- Không cần làm khó người này nữa, chúng ta tới đây chỉ mời tu sĩ ưu tú nhất gia nhập. Có Chu đại sư rồi thì người khác có cũng được, mà không có cũng không sao!

- Ta không phải ưu tú nhất!!! Chết tiệt, ta thật sự không phải a!!! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, lúc trước là giả, đều là giả. Ta không phải đại sư, là chỉ là Chủ Lô nho nhỏ của Đan Đông nhất mạch. Hắn mới là đại sư, hắn nhất định là đại sư, bắt hắn a! Ta thật sự là giả!

Chu Đức Khôn run rẩy, khóc không ra nước mắt, lão phát hiện vẻ giả trang của mình đã không thể kiểm soát.

Lúc này lão run rẩy kêu lên.

- Chu đại sư hà tất phải làm thế, biểu hiện của ngài lúc trước, từ đầu tới cuối ta đều nhìn thấy. Không sai, tuyệt đối không sai! Ngài không cần dùng bất kỳ thủ pháp nào, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra manh mối, thậm chí cả chủ dược cuối cùng cũng có thể nhìn ra trong nháy mắt. Bản lĩnh như thế, Hàn Tuyết Tung ta tuyệt không nhìn lầm!

- Ngài là đại sư đan đạo chân chính! Còn bộ dáng hiện tại của ngài, quả thật quá giả rồi!

Hàn Tuyết Tung cười nói, không cho là đúng.

- Đúng vậy, từ lúc Nghiêm mỗ bắt đầu, cho đến cuối cùng thì Chu đại sư vẫn luôn hiểu rõ, nắm giữ tiên cơ. Vô luận là có đan hương hay là thiên lôi chủ dược, vẻ mặt của Chu đại sư đều lộ ra tán thưởng đối với tiểu bối. Hiểu biết đối với đan đạo, không thể làm giả được. loại bản lĩnh này, ta không có! Mặt khác, vị đan sư kia cũng không có được, chỉ có Chu đại sư mới có.

- Cả đời này Nghiêm mỗ bội phục không nhiều người lắm, hôm nay đã có thêm Chu đại sư rồi.

Nghiêm Tung cực kỳ khách khí, ôm quyền nói.

Chu Đức Khôn thật sự muốn khóc, lão cảm giác như mình rơi xuống hố, hơn nữa còn là cái hố do mình tự đào… Lão nhìn mấy tiểu nữ tử thanh xuân dưới mặt đất, trong lòng lão không bỏ được, nghĩ tới Tây Mạc cằn cỗi, nghĩ tới sự đáng sợ của nơi đó, thân hình liền không nhịn được mà run rẩy hơn, không ngừng giải thích.

- Ta thật sự không phải đại sư, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Ta không nên giả làm đại sư, bắt hắn đi a, các ngươi bắt hắn đi, chết tiệt, hắn mới là đại sư chân chính…

Trong lòng Chu Đức Khôn lúc này hối hận không thôi, nhân sinh bi thảm rồi. Nhưng lúc này, mặc cho lão có giải thích thế nào thì cũng không có ai tin.

- Chu đại sư không cần giả trang nữa, dù hắn thật sự là đại sư thì Chu đại sư ngài vẫn là người chúng ta khát vọng nhất!

Hàn Tuyết Tung cười ha hả, nắm lấy Chu Đức Khôn bay lên.

Lão Nguyên Anh Tây Mạc kia nghe vậy, liền lạnh mắt nhìn Mạnh Hạo một cái. Lão cũng xoay người giữa không trung. Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng gầm từ dưới mặt đất Thánh Tuyết thành ầm ầm truyền ra.

- Cút!

Một chữ vừa ra, thiên địa biến sắc, mặt đất chấn động, trận pháp ngoài thành đồng loạt vỡ vụn, như có cuồng phong gió giật từ trong cuốn ra. Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng, một gợn sóng từ mặt đất Thánh Tuyết thành truyền ra, khuếch tán ra ngoài thành trì, cuốn thành một lốc lớn. Nơi nó đi qua, tất cả hung thú, tất cả tu sĩ ngoài thành đều bị cơn lốc cuốn đi huyết nhục, trở thành một bộ xương khô. Trong chớp mắt, trong vòng ngàn dặm quanh Thánh Tuyết thành, ngoài thành trì thì tất cả sự sống đã tan thành mây khói.

Thiên địa chấn động, tất cả tu sĩ trong thành đều điếc óc ù tai, vẻ mặt hoảng sợ.

Hàn Tuyết Tung biến sắc, lão tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh gã chấn động toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hoảng sợ, Nghiêm Tung cũng phun máu, cấp tốc lao về phía trước.

- Đi!

Hàn Tuyết Tung âm trầm nói, gã nắm lấy Chu Đức Khôn còn đang rơi lệ gào khóc, bốn người hóa thành cầu vồng, thân hình nhanh chóng mơ hồ, như muốn truyền tống rời đi.

- Đây mới là thật sự hiểu lầm a, lần này ta thật sự không giả, ta thật sự không phải đại sư, hắn mới phải, ta…

Giữa không trung, Chu Đức Khôn kêu lên thê lương thảm thiết, trăm tên tu sĩ trên mặt đất nơi đây ngơ ngác nhìn trời, vẻ mặt phẫn nộ.

- Chu đại sư!!!

- Chết tiệt, bọn chúng tới đây là vì Chu đại sư!

Bốn vị trưởng lão kia cũng lộ vẻ khó coi, nhưng cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn đám người Hàn Tuyết Tung dần dần trở nên mơ hồ, biến mất.

Về phần tiếng kêu thảm thiết của Chu Đức Khôn, khi rơi vào trong tai của mọi người thì chỉ đổi lấy cảm khái trong lòng mà thôi.

- Ta không nghĩ tới Chu đại sự tại trong thời điểm mấu chốt, lại lộ ra kỹ nghệ vừa nghe liền tin. Nếu không phải có chút hiểu biết đối với Chu đại sư, ta nhất định cảm thấy ngài ấy nói thật.

Mạnh Hạo mở to mắt, một màn này vượt quá ý liệu của hắn rồi.

- Lần này ta không muốn đào hố chơi người, tại sao có thể như vậy… Chẳng lẽ đào hố gài người nhiều quá, giờ theo bản năng mà chơi cả người nhà…

Mạnh Hạo chân thành kiểm điểm.

Mặt đất chậm rãi lặng yên trở lại, tiếng chấn động từ dưới nền đất dần biến mất, toàn bộ Thánh Tuyết thành một mảnh yên tĩnh.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn trời, nhìn nơi mấy người Chu đại sư biến mất, sau đó tất cả đều trầm mặc, cảm xúc không cao.

Chu đại sư là đan sư đệ nhất của Thánh Tuyết thành, thậm chí là của cả Mặc Thổ, vậy mà lại bị bắt đi như vậy.

Vĩnh viễn rời đi trong sự tưởng nhớ của Thánh Tuyết thành với ngài ấy, có lẽ tại trong một nơi mới, đại sư lại tiếp tục phát triển thanh danh hiển hách của mình…

Chuyện đột phát này làm nhiều người căn bản không nghĩ tới.

Mạnh Hạo nhìn bầu trời, trong mắt lộ vẻ trầm tư, hắn đang nghĩ, nếu lần đan đấu này mà mình thắng Chu Đức Khôn, hoặc nói là Chu Đức Khôn không bày ra bộ dáng bí hiểm kia, có lẽ giờ phút này Chu Đức Khôn vẫn còn ở chỗ này, mà người bị mang đi…

Chính là chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play