Hồi lâu, khí tức sắc bén trên người Mạnh Hạo mới chậm rãi tiêu tán, cho đến khi hoàn toàn biến mất thì hắn mở mắt ra. Hai mắt hắn nhìn như bình thường, nhưng ẩn sâu trong đó như có thâm thúy đủ chấn nhiếp người khác, như là mặt hồ sâu thẳm, như là trời cao vời vợi.
Mạnh Hạo thở ra một hơi dài, lúc này, trong cơ thể hắn có tám tòa đạo đài phát ra tử quang, nhất tề vận chuyển, khiến cho linh lực vượt xa lúc trước truyền khắp toàn thân hắn.
- Vẫn không đủ, tiếc là hiện nay nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra tòa đạo đài thứ tám, một tòa cuối cùng kia… vẫn còn kém một bước mấu chốt!
Mạnh Hạo trầm mặc, toà đạo đài thứ chín, không phải hắn không đủ đan dược, mà hắn có một loại cảm giác kỳ dị, tòa đạo đài cuối cùng này không quan hệ tới đan dược.
Đây giống như một cái bình cảnh, cần một cơ hội một khi cơ hội đến rồi thì hắn không cần bất kỳ đan dược, chỉ cần dựa vào lực lượng của tám tòa đạo đài trong cơ thể hắn là đủ để mở ra tòa đạo đài thứ chín, đủ làm cho tu vi của hắn trực tiếp thành Trúc Cơ đại viên mãn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài động phủ. Bên ngoài kia vẫn còn mưa tí tách, từng hạt rơi trên mặt đất, làm cho không gian trở nên mông lung, cảm giác ẩm ướt tràn ngập bốn phía.
Lần bế quan này rất dài, Mạnh Hạo không biết nửa năm này, bên ngoài kia đã xảy ra những chuyện gì, cũng không biết Chu Đức Khôn có thể tránh khỏi đuổi giết hay không!
Trong lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo không tính ra ngoài, hai mắt lộ ra tinh quang, cúi đầu lấy Xuân Thu Mộc trong túi trữ vật ra.
Bế quan tại nơi này nửa năm, Mạnh Hạo cũng không để ý tới ngồi lâu thêm một chút, hắn muốn là, mình không ra thì thôi, một khi đã bước ra, nếu gặp phải tu sĩ mặt xanh kia, hắn phải thay đổi thất bại lần trước, dùng giết chóc để sửa lại.
Mạnh Hạo (lại) hít sâu một hơi (GD: hít như hít thuốc phiện ấy, hít hoài!), hắn đưa tay cầm Xuân Thu Mộc trong tay, nhất thời, trong tay hắn phóng ra quang mang chói mắt. Lực thôi hóa theo tu vi của Mạnh Hạo toàn lực vận chuyển, lấy lực lượng của tám tòa đạo đài hoàn mỹ, điên cuồng triển khai.
Tử quang càng lúc càng mãnh liệt, sau khi Xuân Thu Mộc trong tay Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ tử quang, trên mặt dần xuất hiện cái mầm thứ hai. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đưa tay trái nâng lên, thay đổi ấn quyết, Tỏa Tuế Thuật từng chút một mà khắc lên trên Xuân Thu Mộc.
- Tính cả lần thí nghiệm lần trước ở Thanh La Tông, lúc này trên Xuân Thu Mộc đã có thể khóa được hai mươi năm tuế nguyệt.
Mạnh Hạo trầm ngâm tính toán, hắn lại lấy từ trong túi trữ vật ra hộp ngọc kia, lấy ra viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, cẩn thận nhìn, lại so sánh với Xuân Thu Mộc.
- Năm tháng như độc, dùng này luyện độc bảo, hòa tan sinh cơ của người…
Mạnh Hạo nhớ lại một màn khi Trần Gia Hỉ nuốt Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, hắn “lại” hít sâu một hơi, cầm Xuân Thu Mộc, thôi hóa tuế nguyệt bên trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua mười ngày, lúc này, Mạnh Hạo lộ vẻ ngưng trọng, màu của gốc Xuân Thu Mộc trong tay hắn đã trở thành nửa màu xám rồi. Tuế nguyệt trên đó đã có tới năm mươi năm. Càng về sau, tu vi của Mạnh Hạo bỏ ra càng nhiều thì tốc độ thôi hóa càng lúc càng chậm.
Lúc này hắn đang tiến hành thôi hóa mười năm cuối của một giáp đầu, một khi thôi hóa chấm dứt thì Xuân Thu Mộc đã hoàn toàn bất đồng so với lúc trước.
Lúc hoàng hôn, bên ngoài vẫn mưa tí tách, Mạnh Hạo vẫn tập trung toàn bộ tinh thần đắm chìm trong Xuân Thu Mộc, không ngừng thôi hóa, nhưng lúc này, hắn đột nhiên biến sắc, Xuân Thu Mộc trong tay chấn động mạnh, đột nhiên nó bắt đầu mục nát với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Dường như tuế nguyệt năm mươi năm trên đó, trong nháy mắt đã không thể khống chế, toàn bộ bị phóng ra ngoài. Mặc cho đoạn Xuân Thu Mộc này có chỗ nào thần kỳ, thì lúc này đều mục nát, dần trở thành tro bụi, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo thật khó coi, hắn cúi đầu nhìn đống tro tàn, lại nhìn lên tay phải của mình. Lúc này cánh tay của hắn cũng bị già đi một chút, tuy nói không phải năm mươi năm, nhưng lần thất bại này cũng tạo ra phản phệ nhất định.
Mạnh Hạo trầm mặc, không để ý tới cánh tay mà chỉ nhíu mày trầm tư.
- Khó trách bảo vật này hiếm thấy ở thế gian, bởi vì luyện ra chí bảo Tuế Nguyệt này quá phức tạp, hơn nữa, chỉ cần thất bại một lần thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Dù là đến cuối cùng, bỏ ra cái giá thật lớn, nhưng chỉ cần sai lầm một chút thì tất cả đã thành hư ảo. Không những thế, mỗi lần thất bại đều còn phải thừa nhận tuế nguyệt phản phệ…
Mạnh Hạo đương nhiên cảm nhận được, lần phản phệ này đã làm sinh cơ trên cánh tay của hắn vô hình tiêu tán một chút.
- Nhưng mà, nếu nói ai có thể luyện chế ra vật này, vậy người đó… nhất định là ta…
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh quang, thì thào nói nhỏ. Hắn đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lại lấy ra một đoạn Xuân Thu Mộc, tiếp túc thôi hóa.
Thời gian trôi qua, đến đêm thì Xuân Thu Mộc trong tay Mạnh Hạo đã ẩn chứa mười năm tuế nguyệt. Cho đến khi qua thêm mười ngày, Xuân Thu Mộc trong tay hắn đã khóa được năm mươi năm tuế nguyệt ở bên trong.
Hắn hít sâu một hơi, nuốt mấy viên đan dược khôi phục tinh thần, sau một lúc lâu mới mở mắt ra. Mạnh Hạo không lập tức tiếp túc thôi hóa mười năm còn lại của một giáp mà lấy ra gương đồng. Lại lấy từ trong Túi trữ vật ra đống tinh thạch còn dư lại sau khi phục chế đan dược. Hắn phục chế đoạn Xuân Thu Mộc đã có năm mươi năm tuế nguyệt này ra một phần nữa.
Cũng may Xuân Thu Mộc một giáp tuế nguyệt là một cái ranh giới, còn chưa vượt qua thì không phải là pháp khí, phục chế cũng không tốn quá nhiều tinh thạch. Nhưng Mạnh Hạo mơ hồ cảm thấy được, một khi khóa được một giáp tuế nguyệt thì muốn phục chế sẽ tổn hao cực lớn.
Một lát sau, bịch một tiếng, Mạnh Hạo lộ vẻ mặt khó coi, cánh tay của hắn càng thêm già cả. Sau khi Xuân Thu Mộc lại thất bại thì linh thạch của Mạnh Hạo đã không còn thừa nhiều nữa, nhưng hắn cũng nhịn đau, gần như hao phí toàn bộ, hắn lại phục chế ra một đoạn, tiếp tục thôi hóa.
Lần thôi hóa này kéo dài liên tục hai ngày. Cho đến qua hai ngày, Xuân Thu Mộc trong tay Mạnh Hạo đã hoàn toàn thành màu xám. Theo lạc ấn của Tỏa Tuế Thuật, trên Xuân Thu Mộc này phát tán ra một cảm giác tang thương của năm tháng.
Xuân Thu Mộc ẩn chứa một giáp tuế nguyệt, thành công xuất hiện!
Mạnh Hạo thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào Xuân Thu Mộc trong tay, hai mắt dần lộ ra tinh quang. Trên Xuân Thu Mộc này, hắn cảm nhận được cảm giác năm tháng như Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, chỉ là yếu hơn rất nhiều, nhưng thật sự có.
- Tiếc là linh thạch không đủ, trong tương lai, bảo vật này nhất định cực kỳ tiêu hao linh thạch. Chỉ luyện chế ra Tuế Nguyệt chi bảo với một giáp tuế nguyệt, nếu uy lực có chút khả quan thì cũng đủ vui rồi!
Mạnh Hạo chớp mắt thầm nghĩ, nhìn Xuân Thu Mộc trong tay, sau một lúc suy ngẫm, tay trái liên tục gọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT