Mạnh Hạo hít sâu vào một hơi, không hề suy tư gì đến con đường thuật pháp nữa, mà chỉ là để cho tâm trầm ổn lại. Lấy điều kiện ưu việt của Chủ Lô đan sư, bắt đầu luyện đan, hắn chẳng những muốn luyện chế đan cho chính mình dùng, còn muốn theo dựa vào thân phận Chủ Lô này, đi thu được nhiều thảo dược hơn, đạt được nhiều đan phương hơn nữa, làm cho tạo nghệ luyện đan của bản thân đã tốt lại càng tốt hơn.

Thời gian trôi qua đã nửa năm, nửa năm này Mạnh Hạo chỉ ru rú trong động phủ, gần như toàn bộ thời gian là đắm chìm trong tu hành cùng với luyện đan. Hàng tháng một lần đến tiên thổ, hắn đều thu hoạch được không ít dược thảo. Từ một viên thuốc được hắn luyện ra, truyền thống một ngày ba lô đối với đệ tử nội môn, vẫn được giữ nguyên như trước, nhưng mà giá cả lại cao hơn không ít. Tuy là như vậy, nhưng đan dược của hắn ở trong tông môn vẫn là cực kỳ thịnh vượng.

Thậm chí những dược thảo cần đến khi Mạnh Hạo luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan, cũng đã sưu tập được bảy tám phần, thiếu hụt cũng không nhiều lắm. Nhưng phàm là đan dược Mạnh Hạo luyện chế ra, lại không bán ra, chỉ cần phẩm chất đạt đến trình độ nhất định, được khoảng tám thành dược hiệu thảo mộc, đều được hắn khắc lên một ấn hình đỉnh.

Mỗi lần khắc họa cái đỉnh ẩn này, trong đầu Mạnh Hạo đều hiện lên những đống linh thạch lớn, trong nội tâm của hắn rất thích việc này. Nhìn từ trong túi trữ vật, hơn phân nửa đan dược đỉnh ấn, hắn có thể tưởng tượng được, khi đem những đan dược này bán ra, nhất định sẽ bán được cái giá linh thạch trên trời.

Nửa năm, Mạnh Hạo rốt cuộc đã luyện chế ra bao nhiêu đan dược, ngoại trừ chính hắn, người ngoài không thể nào biết được. Trong nửa năm này hắn giống như đắm chìm trong thế giới luyện đan, lấy nội tình thâm hậu của Đan Đông nhất mạch, giúp cho tạo nghệ đan đạo của hắn càng ngày càng cao.

Đến nay, Mạnh Hạo đã không cần quá mức hao phí, cũng có thể luyện ra đan dược đạt sáu thành dược hiệu của thảo mộc, về phần đan dược tám thành, luyện chế được cũng không ít. Dù sao sau khi trở thành Chủ Lô, Mạnh Hạo hoàn toàn khác biệt với đan sư tầm thường, dược thảo thu hoạch được cũng trân quý hơn.

Mặt khác, quan trọng hơn là, sau khi đã trở thành Chủ Lô, Mạnh Hạo đã lấy được công pháp Thôi Hóa tầng thứ hai. Thứ này đã không phải là thôi hóa, mà là một loại thủ đoạn luyện chế đan dược đặc thù.

Kỳ danh Đan Đạo Tái Sinh quyết.

Có thể đem đan dược đã luyện chế ra, luyện chế lần thứ hai, loại phương pháp luyện chế này làm cho Mạnh Hạo lâm vào si mê, tốn rất nhiều thời gian mài giũa, cũng thử đi thử lại mấy lần, lúc này mới chậm rãi tìm ra đường đi.

Nửa năm này, nguyên nhân mà trên phương diện luyện đan Mạnh Hạo đột nhiên tăng mạnh, ngoại trừ thiên phú cùng với thảo mộc chậm rãi dung hợp, chính là nhờ vào Đan Đạo Tái Sinh quyết này.

Một viên đan dược tầm thường, trải qua phương pháp này luyện hóa, liền xuất hiện đan dược có dược hiệu mạnh hơn. Có thể nói, Đan Đạo Tái Sinh quyết này mới là công pháp cơ sở để tiến giai lên trên của Đan Đông nhất mạch.

Nó cũng chính là điểm khác biệt giữa đan sư với Chủ Lô, cũng chính là nguyên nhân, khi bất kỳ một Chủ Lô nào, nếu đi ra ngoài, đều được hưởng đãi ngộ cực cao ở các tông môn Nam Vực.

Ngoại trừ Đan Đạo Tái Sinh quyết này, sau khi Mạnh Hạo trở thành Chủ Lô, còn tiếp xúc với hơn mười loại đan dược có thể làm xáo trộn phương pháp phối hợp thảo mộc, khiến cho người ngoài không thể nhìn ra phương pháp luyện đan.

Những thứ này chính là thứ Mạnh Hạo cần có, lấy thiên phú thảo mộc của hắn, sau khi đạt được những phương pháp dung hợp này, thì lựa chọn cái đơn giản nhất, nhưng cũng khó khăn nhất, là Thảo Mộc Hỗn Thiêm pháp.

Loại phương pháp này nói là đơn giản, bởi vì chỉ cần tăng thêm dược thảo, đem phối hợp lẫn lộn cho nên đơn giản. Mà nói là phức tạp, là bởi vì pháp này nhập môn thì dễ dàng, nhưng muốn đi lên cao hơn thì lại rất khó. Bởi vì phối hợp thảo mộc thì dựa vào những loại đan dược khác nhau, mà dược thảo thêm vào để xáo trộn cũng biến hóa tùy theo, làm sao để không ảnh hưởng đến phẩm chất của đan dược, cũng không làm xáo trộn công hiệu của đan dược. Việc này yêu cầu tạo nghệ đối với thảo mộc cực kỳ hà khắc.

Nếu không đạt được, rất có thể chữa lợn lành thành lợn què.

Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, đây cũng là thuật xáo trộn thích hợp nhất đối với hắn, bởi vì tạo nghệ thảo mộc của hắn đã hoàn toàn bước vào đến cảnh giới thứ ba, trăm ngàn biến hóa.

Cuộc sống như vậy, Mạnh Hạo rất thích thú, tu vi của hắn trong khi luyện đan cũng dần dần nâng cao, tòa đạo đài thứ bảy đã mở ra non nửa. Dựa theo tính toán của Mạnh Hạo, hắn cần phải ở trong Chủ Lô trầm định tối thiểu là mười năm để tôi luyện tạo nghệ luyện đan của mình, khiến cho Đan Đạo Tái Sinh quyết tiến vào cảnh giới cao nhất, cuối cùng sẽ đánh sâu vào Tử Lô, khi đó tu vi của hắn cũng sắp đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn, chín tòa đạo đài. Lúc Tử Lô chính là thời điểm hắn Kết Đan.

Về phần Sở Ngọc Yên, trong nửa năm qua cũng không có xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo một lần nào, khi Mạnh Hạo ngẫu nhiên có việc ra ngoài thì cũng nghe người ta nói đến. Dường như là Sở Ngọc Yên hiện nay, đối với cái vị Đan Đỉnh đại sư thần bí kia đã hâm mộ đến cực hạn, cả ngày đều đi tìm người này.

Sau khi Mạnh Hạo nghe nói như vậy, vẻ mặt hắn cũng không hề có biến hóa. Năm năm gần đây, hắn sớm đã thành thói quen thích ứng với thân phận của mình.

Giờ phút này một lò đan dược đã được luyện xong, đôi mày Mạnh Hạo giãn ra, hắn đứng dậy đi ra ngoài động phủ. Bây giờ đúng là đang giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu ở trên đỉnh đầu, mặc dù có gió, nhưng đó lại là những làn sóng nhiệt đập vào mặt, chỗ động phủ của Mạnh Hạo, cả một cái sơn cốc đều thuộc về một mình hắn sở hữu.

Ở đây hơn nửa năm này đã được Mạnh Hạo gieo xuống không ít dược thảo, giờ đây theo làn sóng nhiệt đem đến, đó là mùi thuốc thoang thoảng. Đắm chìm trong một hoàn cảnh như vậy, cũng khó trách trên người từng đan sư, luôn có hương đan truyền ra.

Chạy xuống sơn cốc, Mạnh Hạo vào trong ruộng thuốc của cốc, sửa sang lại một chút dược thảo. Vốn là lấy thân phận Chủ Lô của hắn, hắn có thể yêu cầu dược đồng lại đây trồng trọt dược thảo, thậm chí còn có thể cho đan sư ra tay luyện đan cho hắn.

Nhưng mà Mạnh Hạo yêu thích yên tĩnh,dứt khoát không tìm bất luận kẻ nào đến, một mình ở nơi này rất là thoải mái. Về phần Bạch Vân Lai, hiện nay gã nhìn thấy Mạnh Hạo dĩ nhiên là cung kính đến cực hạn, nếu để cho gã ở nơi này thì ngày đêm khó an, sợ là rất không được tự nhiên.

Việc này Mạnh Hạo cũng không có biện pháp, nhất là bốn chữ Đan Đỉnh đại sư này, người ngoài không biết được là Mạnh Hạo hắn, nhưng Bạch Vân Lai hiển nhiên là biết rõ, Mỗi lần đều nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt cuồng nhiệt tôn kính sùng bái, làm cho Mạnh Hạo chỉ có thể cười gượng.

Giờ phút này hắn đang sửa lại dược thảo, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, hắn đứng dậy nhìn về phía cửa vào sơn cốc, không bao lâu sau có hai tên dược đồng khoảng hơn ba mươi tuổi, bước nhanh đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play