Lần luyện đan này kéo dài trọn một tháng, có thể nói là lần luyện đan dài nhất của Mạnh Hạo từ trước tới nay, cơ hồ suốt một tháng hắn không nghỉ ngơi mà toàn bộ tinh lực đều đặt vào việc luyện đan.
Hơn vạn loại dược thảo dưới sự khống chế bằng ý thức của Mạnh Hạo không ngừng biến hóa, dần dần tụ tập lại, tạo ra một loại biến hóa độc nhất vô nhị thuộc về Mạnh Hạo hắn.
Mãi đến ngày cuối cùng, dưới ánh trăng sáng đêm khuya, Huyết Hạc đan lô trước mặt hắn rung lên, màu sắc không còn là màu đỏ sậm nữa mà dần dần khôi phục lại. Quá trình này kéo dài khoảng mấy canh giờ, đến khi trời mờ sáng, mới nguội hẳn. Mạnh Hạo tóc tai bù xù, nét mặt tái nhợt, trong mắt đầy tia máu, trong một tháng này hắn liên tục vận công, công lực cũng không ngừng tiêu hao.
May mà hắn đã khai mở sáu tòa đạo đài, nếu chỉ là năm tòa đạo đài như trước thì dù có đan dược phụ trợ, hắn cũng không thể cầm cự được đến lúc luyện xong đan dược.
Mà loại đan dược này một khi ngừng luyện giữa chừng ắt sẽ hỏng.
Thấy lò luyện đan đã nguội hẳn, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, một tháng qua là khoảng thời gian mệt mỏi nhất từ khi hắn biết luyện đan đến nay, không khác gì quyết chiến sinh tử với người khác. Lúc này hắn nhắm mắt lại, khi hắn vừa nhắm mắt liền cảm thấy trong mắt đau nhức từng cơn.
Rất lâu sau, khi hắn mở mắt ra liền không chút do dự nhấn vào trên lò luyện đan, lập tức lò luyện đan chấn động, hai viên đan dược màu đen bay ra, lúc đan dược bay ra thì trên lò luyện đan liền xuất hiện một đám mây đen.
Đám mây đen này không phải ở ngoài động phủ mà ở ngay trong động phủ. Chuyện kỳ quái này khiến Mạnh Hạo ngẩn người, ánh mắt lóe lên. Cùng lúc đó, đám mây này nhanh chóng hình thành, bên trong có tia sét lượn lờ, phóng thẳng về phía đan dược.
Lúc nguy cấp, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, miếng mỡ đông lập tức bay ra, nhìn thấy đám mây đen thì ngẩn người, nhưng rất nhanh hai mắt sáng lên, gần như trong nháy mắt khi tia chớp trong đám mây đen giáng xuống, nó đột nhiên hút mạnh, hút cả mây đen lẫn lôi điện vào miệng, rồi chép chép miệng, bộ dạng giống như vừa được ăn ngon.
- Đan kiếp chi lôi, quả nhiên là ngon nhất…
Miếng mỡ đông này liếm môi, ánh mắt lúc này đã nhìn thấy hai viên đan dược Mạnh Hạo nắm trong tay, có vẻ thèm muốn.
- Ba tên ác bá!
Mạnh Hạo quyết đoán mở miệng, miếng mỡ đông do dự một lúc, giống như đang rối rắm, lẩm bẩm mấy câu rồi mới quay về trong mặt nạ huyết sắc, chuẩn bị đem Lão Tổ Lý gia ra trút giận.
Đuổi miếng mỡ đông đi rồi, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chăm chú nhìn hai viên đan dược màu đen đang giãy giụa muốn thoát ra trong tay mình. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo luyện chế thành công loại đan dược có linh tính, lại có kiếp vân xuất hiện như vậy.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, bây giờ dù rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nhìn hai viên đan dược trong tay không chớp mắt.
Hai viên đan dược lớn bằng nhau, một viên tối đen, một viên hơi tím. Dựa vào cảm quan, cùng lấy tay nghề luyện đan của Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhận ra, viên màu tím mới là tuyệt phẩm, còn viên màu đen kia tuy là hơi kém chút nhưng cũng là tuyệt phẩm.
Dù cho hai viên đan dược giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tay Mạnh Hạo. Hắn nhìn viên đan dược màu đen, tuy không có dược hương, nhưng dường như có thể thu hút ánh mắt người ta, làm cho người ta khi nhìn lâu thì hồn phách giống như cũng bị nó hút vào.
- Đây quả thực là đan dược do ta luyện chế một cách chân chính...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, chăm chú nhìn viên đan dược, rất lâu sau hai mắt lóe lên, tay trái chầm chậm đưa lên vẫy một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh phi kiếm, chậm rãi khắc một ấn kí lên viên đan dược màu đen. Ấn kí này không phức tạp, là hình một chiếc đỉnh.
Chiếc đỉnh này, chính là chiếc đỉnh từng muốn phá trời bay lên, trong địa bàn của Thanh La Tông theo trí nhớ của Mạnh Hạo.
Hình khắc không hoàn toàn giống, bởi vì đỉnh vốn là vật về cơ bản là giống nhau. Cũng thật kì quái, sau khi khắc hình chiếc đỉnh lên, thì viên đan dược này không còn giãy dụa nữa, hình chiếc đỉnh trên đó cứ nhấp nháy, vậy mà lại giống như đã hoàn toàn nhập sâu vào viên đan dược, khiến người ta có cảm giác đỉnh ấn này như vật sống vậy.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi rồi mỉm cười, nụ cười hiện ra thì mệt mỏi cũng xuất hiện. Suốt một tháng không nghỉ ngơi khiến cho hắn, dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng không chịu nổi, tinh lực không đủ.
- Viên Nhập Ma Đan này, khắc Phong Ma đỉnh, lấy đỉnh làm phong ấn, nhìn như trấn áp, nhưng trên thực tế thì lại đại biểu cho mặt đất, Ma Táng Cửu Địa, chính là tên của viên đan dược này.
Mạnh Hạo giơ tay phải lên, lấy ra một bình đan dược, đem viên Nhập Ma Đan này bỏ vào, lấy sáp dán nắp lại, rồi lại lấy một bình khác bỏ viên Nhập Ma Đan màu tím vào.
Hắn lấy ra một ngọc giản vung lên, gọi Bạch Vân Lai đến. Lát sau Bạch Vân Lai đã xuất hiện ngoài động phủ của Mạnh Hạo, chờ đợi không bao lâu, một bình đan dược bay ra rơi vào tay Bạch Vân Lai.
- Viên đan dược này là tham dự Đan Phách, tên là Nhập Ma, khi bán đấu giá thì ngươi tới gọi ta.
Thanh âm mệt mỏi của Mạnh Hạo truyền ra, cửa lớn động phủ đóng lại, hắn ngồi xếp bằng nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức, trông giống như ngủ mà không phải ngủ.
Bạch Vân Lai ôm quyền hành lễ, cầm đan bình mau chóng rời đi.
Nháy mắt đã qua ba ngày, ba ngày này cả Đông Lai quốc đều rất náo nhiệt, không ít người của tông môn ào ào đổ vào Tử Nguyệt thành, cũng có tu sĩ tông môn của các khu vực khác tới.
Thậm chí bốn tông và ba tộc kia cũng phái đệ tử tới Tử Nguyệt thành thuộc Tử Vận Tông tham gia lần Đan Phách tổ chức mỗi năm một lần này.
Đan Phách này, tuy mỗi năm tổ chức một lần, nhưng cho dù tổ chức thường xuyên như vậy, vẫn có thể khiến cho toàn bộ tu sĩ Nam Vực chú ý tới. Bởi vì toàn bộ đan dược đấu giá trong Đan Phách của Tử Vận Tông, đều do đan sư trong Đan Đông nhất mạch của họ luyện chế ra.
Hơn nữa mỗi năm đều có Chủ Lô đan sư tham gia, số lượng cũng như chất lượng đan dược đều đủ để chấn động cả Nam Vực. Thậm chí có lúc còn xuất hiên đan dược tự sáng tạo ra, khiến cho người ta kinh diễm.
Mỗi năm đều có đan sư nổi danh, được ngoại giới biết đến, truyền khắp Nam Vực. Có thể nói Đan Phách là lựa chọn đầu tiên khi đan sư muốn nổi danh ở Nam Vực. Ngay cả Đan Đông nhất mạch cũng rất vui với chuyện như vậy, khích lệ đan sư đem đan dược mình luyện chế ra, bán đấu giá ở Đan Phách.
Thậm chí còn khuyến khích đan sư khắc tên mình lên đan dược bán đấu giá, để cho đan sư nổi danh khắp Nam Vực. Đồng thời, loại động viên này còn thể hiện trên vật chất, cho dù tất cả mọi thứ cần cho luyện chế đều đến từ tông môn, nhưng toàn bộ linh thạch đổi được từ Đan Phách thì đều thuộc về đan sư.
Cũng chính là nhờ một quy tắc này, khiến cho mỗi lần Đan Phách, gần như là đại đa số đan sư đều tham dự vào.
Ngoài ra, đan dược của Tử Vận Tông được quản lý cực kì nghiêm ngặt, người ngoài muốn có được rất khó, chỉ có thông qua Đan Phách này mới có được đan dược của Tử Vận Tông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT