- Vừa đến liền gặp được lão già này, nơi này không thể ở lâu… Nếu Tống lão quái biết ta ở đây, hậu quả sẽ rất đáng sợ…

Mạnh Hạo trầm tư, đang định lặng lẽ lùi ra sau thì bị Trần Phàm kéo lại.

- Tiểu sư đệ, nhìn thấy chưa? Vị tiền bối này tên là gì ta không rõ, nhưng nghe người ta đều gọi ông ta là Tống lão quái. Nghe đồn vị tiền bối này có tính cách cực kỳ cổ quái, lại có vô số mãnh thú, thường tới đánh cược với mấy tông môn…

Mạnh Hạo gượng cười, vội cắt ngang lời Trần Phàm, khẽ nói:

- Sư huynh, ta không thể đi nơi này được, nơi này ta sẽ…

Mạnh Hạo còn chưa nói hết thì bỗng nhiên lão già Nhất Kiếm Tông và Tống lão quái ở trên bầu trời kia không biết vì chuyện gì mà tranh cãi rùm beng cả lên.

- Tống gia các ngươi thật quá keo kiệt, Vạn Thụ sơn mà lại chỉ có một hạt châu? Hạt châu này thì dùng cái rắm gì, chỉ bằng nó mà để đám con nít của Nhất Kiếm Tông ta đi làm đạo lữ, không có khả năng.

- Đây là Tứ Phương châu, có thể cởi bỏ kỳ độc thiên hạ. Hạt châu này là bảo bối mà nhật nguyệt của Tống gia ta luyện hóa ra, chỉ để cho con rể. Ngươi muốn còn không cho ngươi, mà chí bảo gì có thể so được với con nhóc Tống gia ta. Con bà nó chứ, Nhất Kiếm Tông các ngươi là hướng tới bảo bối hay là đến chiêu tế?

Mạnh Hạo nghe đến đó thì ánh mắt chợt lóe, mà Trần Phàm lại nhíu mày.

- Tiểu sư đệ, phải nghĩ cho kỹ, ở đây có thể kết giao được không ít bằng hữu, mà Lý Phú Quý cũng tới. Các ngươi đã nhiều năm không gặp, nhưng tiểu sư đệ ngươi thật sự muốn rời đi, sư huynh sẽ không ngăn cản.

Trần Phàm nghiêm túc nói.

Mạnh Hạo cúi đầu trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu mỉm cười.

- Thôi, nếu đã đến đây thì đi xem cũng tốt.

Trần Phàm nghe vậy thì mỉm cười, vỗ vai Mạnh Hạo định nói gì đó thì bỗng nhiên đằng xa lại có ánh sáng lóe lên. Lúc ánh sáng này xuất hiện, Tống lão quái và lão già Nhất Kiếm Tông trên bầu trời kia đều quay sang nhìn.

Tùy theo hào quang tiêu tan, để lộ ra vài chục người. Đến khi rõ dần thì Mạnh Hạo co rụt mắt lại, mà Trần Phàm lại nhíu chặt mày.

Mấy chục người này chính là Vương gia.

Nơi này có nữ có nam, vừa xuất hiện thì đều nhìn xung quanh, lại càng đưa tầm mắt tới sơn mạch của Tống gia ở bầu trời đêm xa xa kia.

Dẫn đầu những người này là một lão già có thần sắc bình tĩnh, cất bước đi tới, lại ngẩng đầu lên nhìn Tống lão quái và lão già Nhất Kiếm Tông.

- Phàn đạo hữu đến nhanh như vậy, chẳng lẽ là ngửi thấy mùi rượu của Tống gia nên mới tăng tốc chạy tới đây.

Lão già Vương gia thản nhiên nói.

- Phàn mỗ chạy không nhanh, làm sao bằng tốc độ của Vương đạo hữu năm đó ở ngoài Vãng Sinh động, phong thái chạy trối chết kia mới là tuyệt vời.

Phàn trưởng lão cười ha ha, lại uống một hớp rượu.

Lão già Vương gia mỉm cười không nói gì, mà quay sang nhìn Tống lão quái, hơi ôm quyền.

Mà trong đám người ở phía sau lão ta lại có Vương Đằng Phi, nay y vận một thân áo trắng, dung nhan lạnh lùng, lúc này mày cau lại như có tâm sự, sắc mặt đầy âm trầm, cực kỳ bắt mắt khi đứng ở nơi đó. Dung nhan tuấn lãng, khí chất hoàn mỹ khiến cho cả người y trông như không tì vết.

Người đi theo bên cạnh y chính là Vương Tích Phạm. Vị nam tử trung niên này sắc mặt cao ngạo, thu tầm mắt lại khỏi sơn mạch Tống gia trong trời đêm, quay sang nhìn đám người Nhất Kiếm Tông thì y bỗng cau mày lại, dừng tầm mắt ở phía Mạnh Hạo.

- Có vẻ quen quen…

Vương Tích Phạm nhanh chóng dời tầm mắt đi. Nhưng không đợi y nhớ ra Mạnh Hạo là ai, Vương Đằng Phi đã mang theo kinh ngạc, cùng tinh quang khó có thể hình dung nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cũng nhìn Vương Đằng Phi, hai người cách một đám người, cách mấy trăm trượng, ánh mắt chạm nhau.

Như lúc ở Kháo Sơn Tông năm đó!

- Mạnh Hạo!

Ánh mắt Vương Đằng Phi tỏa sáng, mà ngón trỏ trên tay phải y lúc này truyền tới đau đớn, ngón tay kia đã đen sì đi, dường như có hắc khí tản ra, cuốn lấy toàn bộ cánh tay phải của y.

Gặp Mạnh Hạo ở đây là điều mà Vương Đằng Phi dù thế nào cũng không ngờ được. Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng y vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra tên tiểu tu sĩ Triệu quốc năm đó đã cướp đi truyền thừa của mình, cũng phá đi kế hoạch mà y đã trù tính rất lâu!

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi thở dồn dập. Y vốn tưởng Mạnh Hạo đã biến mất theo Triệu quốc rồi, dù thế nào cũng không ngờ là lại gặp đối phương ở đây. Nhất là lại phát hiện Mạnh Hạo đi cùng đám người Nhất Kiếm Tông. Tất cả dù sao cũng chỉ là thời gian vài hô hấp, y liền trở lại bình thường, thu hồi tầm mắt.

- Nếu đã thấy ở đây thì tìm cơ hội lấy kẻ này tế độc chỉ của ta.

Vương Đằng Phi bình tĩnh, dần dần ngạo nghễ như năm đó khinh thường Mạnh Hạo, dường như y vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, cho dù là ở Triệu quốc hay Nam Vực, cho dù năm đó xảy ra chuyện gì với Mạnh Hạo, nhưng y là người của Vương gia, là thiên kiêu của Vương gia. Ở nơi đây, y chính là cao cao tại thượng, mà Mạnh Hạo dẫu cho có quan hệ gì với Nhất Kiếm Tông, ở trong mắt y vẫn chỉ là một con kiến nhỏ bé.

Dung nhan hoàn mỹ cùng khí chất vô khuyết khiến Vương Đằng Phi đứng đó liền khiến mọi người chú ý. Y chỉ mỉm cười, thần sắc lại càng lạnh nhạt, từ coi thường Mạnh Hạo trở thành khinh miệt hắn, cũng có tự tôn rất cao. Tất cả khiến y lúc ngẩng đầu lên giống như thực sự coi Mạnh Hạo không là gì cả, là một kẻ ti tiện có thể dùng một tay bóp chết.

Mà lúc này Vương Tích Phạm cũng hơi nhíu mày, khi nhìn về phía Mạnh Hạo thì có u quang lóe lên trong ánh mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười. Nụ cười này giống với nụ cười của Vương Đằng Phi, đều là khinh thường Mạnh Hạo.

Hiển nhiên gã cũng nhớ lại lúc ở Đông Phong trong Kháo Sơn Tông năm đó, nếu không phải Hà Lạc Hoa ngăn cản thì con kiến Ngưng Khí này đã bị gã dùng một ngón tay niết chết rồi.

- Thú vị đấy.

Vương Tích Phạm cười, nụ cười ấy không chút để ý, lúc này nói vậy nhưng âm thanh lại chỉ ở giữa gã và Vương Đằng Phi.

- Lại gặp tên tiểu bối thô dã kia ở nơi này, Đằng Phi, người này xuất hiện cũng là cơ hội cho ngươi chém đứt chuyện năm đó. Giết hắn đi, nghiệm chứng lời lão phu nói với ngươi năm đó, ngươi là thiên kiêu, mà nó chỉ là con sâu cái kiến.

Vương Tích Phạm cười nói.

Vương Đằng Phi cũng nở nụ cười.

- Chuyện năm đó ta sớm đã quên, nhưng vẫn nên giết kẻ này.

Vương Đằng Phi thản nhiên đáp, lại liếc Mạnh Hạo một cái, dường như Mạnh Hạo sẽ giống như y nói, giết dễ như trở bàn tay. Y không chú ý tới Mạnh Hạo nữa mà đưa mắt nhìn phương xa, sắc mặt đầy trầm tư, hiển nhiên trước khi tới đây lòng đã có tâm sự.

- Đừng nghĩ nhiều, hãy tin tưởng Ngọc Yên.

Vương Tích Phạm nhíu mày, khẽ nói.

- Nếu để ta tìm được kẻ đó là ai, ta phải chặt nát thây hắn cho hả giận!!

Vương Đằng Phi nghe lời này thì im lặng một lát, rồi mở miệng nói những lời tàn nhẫn, cũng có uất ức, mà sát khí còn mạnh hơn lúc nãy khi nhìn Mạnh Hạo, không thể lạnh nhạt được, cũng không thể không đếm xỉa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play