Hai người bọn họ cũng nhìn thấy ánh trăng chảy xuống, nam tử áo mắt híp mắt lại, còn thanh niên áo lam thì nhíu mày.
- Nhìn phương hướng này thì hình như đúng là chỗ Tang La đang ở…
- Thú vị đấy! Lại có kẻ ở phụ cận Huyết Yêu Tông mà ăn La Địa Đan của Thanh La Tông, mà xem ra không chỉ là một viên.
Mà cũng giờ phút này, ở trong khu rừng cách Tiếu gia một khoảng ngắn, trên những tán cây thật lớn ở sâu trong rừng, một hàng hơn mười tu sĩ đang nhắm mắt đả tọa. Những người này đều đeo kiếm trên lưng, quần áo giống hệt nhau, lúc này im lặng không nói gì. Nhưng khi dải lụa ánh trăng kia xuất hiện, hơn mười người này đều mở mắt ra, cùng nhìn tới nơi đó.
Ở trong đám người này lại có Trần Phàm, gã nhìn dòng chảy trên bầu trời, mày nhíu lại.
- Nơi đó gần Huyết Yêu Tông, dòng chảy này…
- Đây là dị tượng hình thành sau khi nuốt La Địa Đan của Thanh La Tông, không thể che giấu được, xem ra có người nuốt đan ở nơi đó.
- Kẻ này rốt cuộc là ăn bao nhiêu, ánh trăng này không khỏi quá kinh người…
Những người này đều là đệ tử của Nhất Kiếm Tông, lúc này đều khẽ giọng nói chuyện với nhau.
Trong trang viên Tiếu gia như đang gặp phải đại địch, toàn bộ tộc nhân đều cực kỳ khẩn trương. Mấy ngày nay bọn họ có thể nói là lần lượt sống trong vui sướng mà hoảng sợ, suýt bị diệt tộc, rồi lại được hóa giải tai ương. Nay phần lớn đều mệt mỏi, nhất là lúc này dải trăng kia cực kỳ dễ thấy, khiến cho bốn phương tám hướng đều nhìn rõ ràng, điều này khiến người của Tiếu gia lại càng thêm khẩn trương.
Tiếu Thải Phượng mặt mày tái nhợt, nàng có thiên tư về bùa chú, nhưng do tu vi có hạn nên khó mà phát huy được hết. Lúc này nàng chỉ có thể đứng một bên, lặng lẽ nhìn Tiếu Trường Ân khoanh chân ngồi hộ pháp cho Mạnh Hạo ở bên ngoài quầng sáng.
Không lâu sau, từng đạo cầu vồng trong trời đêm này mang theo tiếng gió rít ầm ầm bay tới. Có thể mơ hồ nhìn thấy lúc này có không ít hơn mười người đang vờn quanh Tiếu gia, bọn họ đều lơ lửng giữa không trung, mắt sáng ngời nhìn chỗ Mạnh Hạo bế quan bên trong Tiếu gia, nơi ánh trăng tuôn xuống.
- Thật thú vị, lão phu thật muốn xem ai bế quan ở đây, lại có thể gây ra được cảnh tượng này.
Tiếng cười vang lên, một bóng người nhanh chóng lao tới. Đó là một lão già có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, sắc mặt bất thiện, bay thẳng tới chỗ Mạnh Hạo bế quan, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, hiển nhiên định nhân cơ hội này quấy rối đả tọa, cướp đoạt cơ duyên.
Người bốn phía có ý định như vậy là không ít, dù sao Tiếu gia yếu thế, chiếm cứ hồ này, ngoài Từ gia thèm muốn ra thì cũng có không ít gia tộc đều như hổ rình mồi.
Lúc này theo bóng dáng lão già kia, tất cả mọi người bốn phía đều tập trung nhìn. Tiếu Trường Ân ngẩng đầu lên, ầm ầm bộc phát ra tu vi lực, sau đó đứng lên. Ông ta hít sâu một hơi, bước lên giữa không trung.
Oành một tiếng, lão già kia phun ra một ngụm máu tươi, cả người bịch bịch lùi ra sau. Sắc mặt Tiếu Trường Ân tái nhợt, nhưng vẫn đứng giữa không trung nhìn bốn phía.
- Tiếu mỗ là kẻ đã bước nửa chân vào quan tài, sớm không còn để tâm chuyện sống chết, các vị ai muốn đi cùng Tiếu mỗ thì cứ tới đây.
Tiếu Trường Ân cao giọng nói, tu vi của ông ta không cao, nhưng lời nói lúc này đây cũng đã tạo nên uy hiếp.
Trong quầng sáng bên dưới, lúc này Mạnh Hạo đã tới lúc mấu chốt để đột phá tu vi. Theo hắn không ngừng nuốt La Địa Đan, tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể hắn đã ngưng tụ được hơn phân nửa, mắt thấy không bao lâu nữa là sẽ hoàn toàn thành hình. Tới lúc đó, một khi đứng lên, chỉ riêng chiến lực thôi Mạnh Hạo đã có thể quét sạch Trúc Cơ cảnh!
Đây chính là thế mạnh của Hoàn Mỹ Trúc Cơ!
Về chuyện ở bên ngoài, Mạnh Hạo dù đang bận ngưng tụ tòa đạo đài thứ tư, nhưng vẫn biết hết. Hắn vốn đã dự liệu chuyện này, dù sao dòng chảy ánh trăng kia xuất hiện khiến lần thăng cấp này, không đến mức vạn chúng chú ý, nhưng cũng dấy lên không ít phong ba.
Vả lại Mạnh Hạo biết rõ, thời gian trôi đi, phong ba này sẽ càng lúc càng mạnh, mà biện pháp giải quyết duy nhất chính là dùng tốc độ nhanh nhất khiến mình đột phá thành công, như thế có thể hóa giải tất cả.
Nhưng… Hoàn Mỹ Trúc Cơ không thể hấp thu linh khí thiên địa, như vậy chỉ có thể dựa vào đan dược lực, cho dù La Địa Đan phi phàm thì cũng dần trở nên khó khăn. Lúc này tuy tòa đạo đài thứ tư đã ngưng tụ hơn phân nửa, nhưng Mạnh Hạo cũng cảm nhận rõ ràng rằng hiệu quả của La Địa Đan đang dần giảm đi.
Thậm chí nếu cứ theo tốc độ này thì khó mà chèo chống cho tới lúc đủ để mở ra tòa đạo đài thứ tư.
Khi Mạnh Hạo ở đây im lặng tu hành, ở bên ngoài dòng chảy ánh trăng, lời nói của Tiếu Trường Ân vang vọng bốn phía. Xung quanh im lặng một lát thì bỗng có tiếng cười lạnh vang lên, ngay sau đó có ba kẻ vọt tới.
Ba người này mơ hồ trong bóng đêm, nhưng dao động tu vi trên người bọn họ lại cực kỳ rõ ràng, trong ba người rõ ràng có một kẻ là Trúc Cơ trung kỳ.
Trong các gia tộc tu chân mà đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đã coi như là rất mạnh, nếu không thì lúc trước Tiếu gia đã chẳng thể chiếm được linh hồ này. Chẳng qua nay Tiếu Trường Ân thọ nguyên cạn dần nên mới gặp phải cảnh như vậy.
Ba người kia vọt thẳng tới Tiếu Trường Ân, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Trong tiếng nổ vang này, bốn người chiến đấu một chỗ. Tiếu Trường Ân phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể như diều đứt dây rụt lùi ra sau. Mà tên Trúc Cơ trung kỳ kia thì cười lạnh, cất bước truy kích.
Hai kẻ còn lại thì cười vang rồi lao thẳng tới chỗ quầng sáng nơi Mạnh Hạo đang ngồi.
Mắt thấy nguy cơ kéo đến, Tiếu Trường Ân đôi mắt trợn tròn lên như muốn nứt ra. Ông ta biết đây là lúc mấu chốt với Mạnh Hạo, nhưng lại chẳng còn cách nào ngăn cản, cho dù có thiêu đốt sinh mệnh thì cũng là vô dụng.
Nhưng ngay khi hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia chạm vào quầng sáng, tiếng ầm ầm vang lên, quầng sáng kia bị hai người đánh tới, giữ được ba hơi thở thế mới vỡ tan.
Nên biết rằng quầng sáng này là do Tiếu Thái Phượng mới Ngưng Khí kỳ tạo ra, nhưng có thể ngăn hai tên Trúc Cơ sơ kỳ được ba hơi thở thì đủ để thấy thiên tư nàng với bùa chú tốt như nào.
Trong chớp mắt khi hai tiếng nổ vang lên, hai tên Trúc Cơ sơ kỳ vừa đánh nát quầng sáng và nhảy thẳng vào trong lôi vụ đột nhiên rú lên. Thân thể bọn họ lập tức bị lôi quang vờn lấy, những tiếng lốp bốp, cả hai vội rụt lùi ra sau, tự hộc máu tươi, sắc mặt hoảng sợ tới cực điểm. Thậm chí ngay lúc này đạo đài của bọn họ gần như vỡ tung.
Lôi vụ quay cuồng bảo vệ Mạnh Hạo ở bên trong, khuếch tán ra chừng hơn mười trượng, khiến người ta không thể bước vào.
Tiếu Trường Ân khẽ thở dài, tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đấu pháp với ông ta thì lúc sắc mặt nghi ngờ, đột ngột dừng lại, quay sang nhìn lôi vụ.
Trong lôi vụ, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt hắn lóe lên tinh quang, hắn nhíu mày nhìn ba viên La Địa Đan còn lại trước mặt, nhưng tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể hắn nay dù đã ngưng tụ được chín phần thì một phần cuối cùng kia cũng mãi không thể thành công được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT