Thanh âm quanh quẩn truyền khắp bốn phía, Mặc Thổ chấn động, trong bộ lạc Ô Thần dưới mặt đất, có một Tế đàn nằm ở chỗ cao nhất, nơi này có quân đội hùng hậu canh giữ, là một tồn tại chỉ đứng sau Thánh Sơn của bộ lạc Ô Thần
Rất ít người biết đến, Tế đàn này vì sao lại đặc thù, trong quy định của bộ lạc Ô Thần, đều có điều khoản, đời đời tộc nhân Ô Thần, ngoài Tế bái Thánh Sơn, còn cần cúng bái Tế đàn
Bên cạnh Tế đàn, có một mảnh sân trông rất bình thường, không có một chút xa hoa nào, nhưng trong lòng tất cả tộc nhân bộ lạc Ô Thần, địa vị của nó chỉ đứng sau Thánh Sơn cùng Tế đàn
Bởi vì trong sân này, có một lão nhân ở đó, lão nhân có vô tận trí tuệ, lão là thần châm định hải của cả bộ lạc Ô Thần
Có lão ở đây, địa vị của bộ lạc Ô Thần sẽ luôn chí cao vô thượng, tất cả thế lực của Mặc Thổ cũng không dám mạo phạm bộ lạc Ô Thần
Mà vị lão nhân này, đã từng là tộc trưởng của bộ lạc Ô Thần, cho dù hiện tại không phải, nhưng trong bộ lạc Ô Thần, mỗi một đời tộc trưởng nếu gặp chuyện lớn, đều sẽ cung kính xin gặp
Thậm trí, lão có thể bãi nhiệm bất kì một đời tộc trưởng nào, có thể nói, lão mới là người cầm quyền chân thực trong cả bộ lạc Ô Thần
Nhưng hôm nay, Mặc Thổ chấn động, thanh âm đến từ Thánh Sơn, truyền khắp bốn phương tám hướng, phòng ốc trong sân, một lão nhân khuôn mặt tang thương, khoanh chân tĩnh tọa, đột nhiên thân thể run rẩy, lão mở mắt ra, vẩn đục trong mắt thoáng cái tiêu tán, lão hô hấp dồn dập, đi ra căn phòng, đi đến biệt viện, lão ngẩng đầu, liền thấy được thân ảnh đứng giữa không trung Thánh Sơn
Cùng lúc đó, tòa Tế đàn, cũng trong một chớp mắt này, chấn động ầm ầm
Dường như bên trong Tế đàn có thứ gì đó đang thức tỉnh, muốn xông ra ngoài
Trên bầu trời, ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo nhìn thanh niên áo đen, thanh niên áo đen biến sắc, đúng lúc muốn chạy thoát, Mạnh Hạo vung tay áo lên, trời đất biến sắc, gió mây cuốn ngược, một lực lượng khiến thanh niên áo đen không thể chống cự mạnh mẽ đập trên người của hắn, hắn hét thảm thê lương, thân thể nổ tung, trực tiếp hóa thành một con dơi muốn chạy thoát
Ngươi trốn không thoát
Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, chụp mạnh một cái, dưới một trảo này, bàn tay của hắn dường như trở thành năm ngọn núi lớn, trong tiếng nổ ầm ầm, chộp thẳng tới thân thể con dơi
Con dơi kinh khủng hét lên, cả người lóe lên ánh sáng đen đỏ, như dịch chuyển bình thường, nhanh chóng chạy thẳng tới phía xa, nhưng vô luận nó trốn như thế nào, bốn phía xung quanh nó, đều có những cây cột thô to xuất hiện, dường như sụp đổ, ầm ầm rơi xuống, con dơi cười gượng, không thể chống cự được nữa, bị những cây cột này đè lại
Sau đó cây cột biến mất, trở thành bàn tay Mạnh Hạo, mà con dơi kia, thời khắc này đã bị hắn cầm trong lòng bàn tay, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, cúi đầu nhìn thoáng qua mọi người dưới đỉnh núi
- Mạnh Hạo đại nhân, là
là ngài sao
Một thanh âm già nua, truyền ra từ trong sân bộ lạc Ô Thần, thời khắc này lão nhân mang trên mặt vẻ kích động, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo trên bầu trời
Cùng lúc đó, ầm một tiếng, Tế đàn nổ tung, bỗng nhiên một con sói toàn thân màu trắng bay ra, ngửa mặt lên trời gầm rú, nó nhìn thấy Mạnh Hạo, tròng mắt ươn ướt, phút chốc bay thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, đứng bên cạnh Mạnh Hạo, nó phát ra thanh âm "ô ô" tràn đầy vui sướng
"Đại Mao
" Mạnh Hạo nhìn thấy con sói lớn, nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào lão nhân trong sân, lão nhân đó, là Ô Trần
- Ô Trần
Ánh mắt Mạnh Hạo nhớ lại thanh niên năm đó đi theo mình, một đường di chuyển, thời khắc này đối phương đã thành lão nhân, từng hình ảnh đó, hiện lên trong óc Mạnh Hạo, ánh mắt hắn nhu hòa, thân thể nhoáng lên, hạ xuống bộ lạc Ô Thần
- Ô Trần ra mắt Thánh tổ! Ô Trần kích động, lập tức quỳ mọp xuống, tộc nhân bốn phía xung quanh, từng người ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, bọn họ không xa lạ gì Mạnh Hạo, pho tượng Mạnh Hạo vẫn luôn được bọn họ cúng tế
- Còn không ra mắt Thánh tổ! Ô Trần quay đầu gầm nhẹ, lập tức toàn bộ tộc nhân đều quỳ lạy xuống
Cả bộ lạc Ô Thần chấn động, Mặc Thổ sôi trào, tin tức Mạnh Hạo trở về, trong thời gian ngắn ngủi truyền khắp Mặc Thổ, vô số trưởng lão cùng tộc trưởng các bộ lạc cùng lúc xuất động, từ bốn phương tám hướng chạy đến ra mắt Mạnh Hạo
Vì thế bộ lạc Ô Thần tổ chức một hồi thịnh yến, kéo dài suốt ba ngày, Mạnh Hạo trước khi rời đi, hắn đưa cho Ô Trần không ít đan dược cùng pháp bảo, về phần Đại Mao, hắn muốn mang đi, nhưng nó chần chờ, sau đó lựa chọn ở lại
Nó được bộ lạc Ô Thần cung phụng quá lâu, đã sớm có tình cảm thâm sâu với nơi này, nó nguyện ý ở lại nơi đây, tiếp tục bảo vệ, Mạnh Hạo trầm mặc, dưới sự trợ giúp của hắn, đề cao tu vi Đại Mao lên một cảnh giới, khiến nó thu được tuổi thọ
Mạnh Hạo rời đi, từ Mặc Thổ bước chân đến Nam Vực
Cả Nam Thiên Tinh, Nam Vực, mới là địa phương Mạnh Hạo khó quên nhất, hắn lớn lên ở chỗ này, chém giết tại đây, quen biết Hứa Thanh cũng ở đó, sau đó thành thân, ở đây
hắn đã trải qua tất cả
Hắn năm đó càng vì nơi này mà chiến đấu! Trong chớp mắt từ Mặc Thổ bước chân vào Nam Vực, Mạnh Hạo tìm được quen thuộc trong trí nhớ, nó không phải sông núi, mà là khí tức nơi đây
Hương vị của gia đình
- Nam Vực
Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, như một tu sĩ bình thường, đi về phía trước, đi đến Vãn Sinh Động, Thái Ách Cổ Miếu, đi rất nhiều nơi hắn từng lưu lại dấu vết, còn có các tông môn đó, còn có Tống gia
Hắn chỉ đến nhìn thoáng qua, sau đó rời đi
Cho đến khi, Mạnh Hạo đi đến vị trí đã từng là Triệu Quốc, hắn nhìn về hồ nước, ở bốn phía xung quanh, xây dựng vô số kiến trúc, hiện đã trở thành một chỗ thánh địa, có rất nhiều tu sĩ trấn giữ, thậm chí bốn phía còn có phong ấn, không cho phép người ngoài bước chân vào
Những phong ấn này, không ngăn cản được Mạnh Hạo, hắn cất bước, trực tiếp xuyên qua phong ấn, xuất hiện trên đảo nhỏ giữa hồ, nhìn hoa cỏ bốn phía, nhìn hồ nước xanh biếc nhộn nhạo sóng, trước mắt Mạnh Hạo dường như hiện lên ký ức năm đó cùng Hứa Thanh, từng hình ảnh lần đầu tiên thành thân
Khi đó, Đan Quỷ chủ trì, Sở Ngọc Yên cũng ở nơi đây, tất cả tông môn gia tộc, dường như đều phái người tới chúc mừng, không ít tán tu cũng đến, vô cùng náo nhiệt
Khi đó, đảo nhỏ này, được trang trí một mảnh không khí vui vẻ, nơi nơi giăng đèn kết hoa
- Thanh nhi
Mạnh Hạo lẩm bẩm, nội tâm đau nhói, trước mắt mơ hồ thấy được một người con gái, quần áo màu đỏ, có chút ngượng ngùng đứng trước mặt mình, nhưng hai tròng mắt rất sáng, nhìn hắn với vẻ nhu hòa, ánh mắt giống như làn nước mùa thu
Nhìn thân ảnh hư ảo trước mắt, Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, đi trên đảo nhỏ, hắn quen thuộc mỗi một chỗ nơi đây, đó là nơi hắn cùng Hứa Thanh lựa chọn ra ngôi nhà đầu tiên
Thời gian chậm dãi trôi qua, đến lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu lên mặt hồ, chiết xạ ra một phiến vô cùng xinh đẹp, đảo nhỏ dường như trở thành màu vàng óng, Mạnh Hạo đứng ở bên bở hòn đảo nhỏ, nhìn hồ nước, sắc mặt mơ màng
Đúng lúc này, đột nhiên có thanh âm truyền tới từ sau lưng Mạnh Hạo
- Này? Ngươi là đệ tử tông môn nào, tại sao lại ở chỗ này? Thanh âm mang theo vẻ ngạc nhiên, cũng có nghi ngờ, Mạnh Hạo quay đầu, liếc nhìn ba tu sĩ từ trong đảo đi ra
Ba người này, hai nam một nữ, trước khi đi đến trên đảo, Mạnh Hạo đã nhìn thấy ba người họ, khi đó ba người đang quét dọn vệ sinh trên đảo, thần sắc thành kính, Mạnh Hạo nhìn thấy, cũng không quấy rầy, mà một mình đi lại trên đảo
- Chỗ này là Thánh địa, không cho phép người khác đi vào, nếu tự tiện xông vào, sẽ chịu nghiêm phạt, đưa lệnh bài của ngươi ra đây! Nữ nhân vừa nói tuổi không lớn lắm, nhưng lời nói sắc bén, lời vừa nói ra, hai nam nhân bên cạnh nàng ánh mắt sắc bén tản ra, mơ hồ bao vây Mạnh Hạo
- Ta không có lệnh bài
Mạnh Hạo lắc lắc đầu, thời khắc này ánh nắng chiều chiếu lên mặt hắn, sau khi ba tu sĩ nhìn thấy, trong đó một người nam sửng sốt một thoáng, cảm thấy Mạnh Hạo có chút quen thuộc, chẳng những là hắn có cảm giác như thế, mà hai người kia cũng vậy, nhưng thời khắc này không phải lúc nghĩ nhiều, nghe Mạnh Hạo nói mình không có lệnh bài, ba người lập tức biến sắc
- To gan, chỗ ở cũ Thánh tổ, bất kỳ tu sĩ Nam Vực nào, nếu không được cho phép, không được đặt chân lên nửa bước, ngươi nghĩ nơi này là chỗ nào, lại dám tự tiện xông vào, khinh nhờn thánh địa!!! Nữ nhân cả giận nói, tay phải bấm quyết, huyễn hóa ra thuật pháp, sau đó lấy ra một ngọc giản, lập tức bóp nát, báo cho đồng môn bên ngoài
- Ta không xem nơi này trở thành địa phương nào, nơi này
Vốn chính là nhà của ta
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng
- Nhà của ngươi? Buồn cười, nơi này là chỗ ở cũ của Thánh tổ, nơi này
Một nam nhân trong đó cười lạnh nói, vung tay bấm quyết, huyễn hóa thuật pháp
Gần như trong chớp mắt hắn biến mất, thuật pháp của ba vị tu sĩ đồng thời bay ra, nhưng đều rơi vào khoảng không, bọn họ trơ mắt nhìn thân ảnh Mạnh Hạo tan đi, lập tức kinh hãi, nhìn nhau một cái, trong lòng cảm thấy hoảng sợ
- Các ngươi có cảm thấy, bộ dáng người này có chút quen thuộc? Nữ nhân kia lên tiếng theo bản năng, gần như ngay khi nàng lên tiếng, một nam nhân bên cạnh cũng theo bản năng nói một câu
- Hắn nói nơi này là nhà của hắn? Nhưng nơi này là chỗ ở cũ của Thánh tổ, hắn nghĩ mình là ai, cho mình là Thánh tổ? Nam nhân đó nói xong, bỗng nhiên mở to mắt, hai tu sĩ khác, cũng thoáng chốc biến sắc, hít ngược một hơi, không thể tin
- Thánh tổ!!! - Hắn
Bộ dáng của hắn cùng Thánh tổ giống nhau như đúc!!!
Sau khi ba người hoảng sợ, có mấy chục đạo cầu vồng, ầm ầm từ đằng xa tới, người dẫn đầu là một lão nhân, gương mặt không giận mà oai, khoảnh khắc tới gần, trong mắt lộ ra tức giận
- Là ai ăn gan hùm, dám xâm nhập chỗ ở cũ Thánh tổ!!! - - - - - oOo- - - - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT