Thời gian không lâu, đồng tử khôi lỗi trở về, dựa theo Lăng Vân Tử nói, tài liệu của Mạnh Hạo, với số lượng vượt qua những người khác, đặt bên trong một cái túi trữ vật, đưa cho Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cầm túi trữ vật, quét thần thức nhìn, hắn hô hấp dồn dập, vội thu hồi thần thức không dám nhìn, bởi vì hắn sợ mình sẽ không nhịn được, nếu không có cách nào tránh khỏi lòng đau như đao cắt, thì dứt khoát lựa chọn quên đi.

Đây là kinh nghiệm quý báu Mạnh Hạo học được hôm nay. Lúc này hắn than thầm, cắn răng một cái, lấy ra một lọ Chí Tôn Huyết, hít sâu một hơi, sau đó lập tức phục chế tiếp.

Thời gian trôi qua, trong mắt Mạnh Hạo dần dần đỏ bừng, tóc tai bù xù, như điên cuồng... không ngừng cắn răng nghiến lợi đưa tiên ngọc và linh thạch vào trong gương đồng, phỏng chế ra từng lọ Chí Tôn Huyết.

Rất nhanh trôi qua bảy ngày, Mạnh Hạo đi tới Cửu Hải Thần Giới đã hơn nửa tháng. Một ngày này, khi tất cả tiên ngọc linh thạch trong túi trữ vật của hắn đều hết sạch, rốt cục trước mặt của hắn xuất hiện tròn 100 lọ Chí Tôn Huyết!

Nhìn những lọ Chí Tôn Huyết trước mặt này, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn không ngừng tự nói với mình: không cần nghĩ tới giá trị của những lọ Chí Tôn Huyết này, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ thoáng qua, chỉ là vậy hắn liền đau thắt ruột gan.

"Ta hồi nhỏ đã muốn trở thành người có tiền, từ sau khi tu hành, rõ ràng từ rất lâu ta cảm giác mình là người có tiền, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền trở thành nghèo cùng cực!" Mạnh Hạo khóc không ra nước mắt, hắn không biết ước mộng của mình phải đến khi nào mới có thể thực hiện.

Thời khắc này liên tục hít thở sâu mấy lần, trong mắt hắn lộ ra ý quyết đoán, đầu tiên lấy ra một nắm đan dược, toàn bộ cho vào trong miệng, nhưng không cắn nát, chỉ ngậm, để những đan dược này tùy ý chậm rãi hòa tan.

Tiếp sau đó, hắn vung tay một cái, lập tức mười lọ Chí Tôn Huyết bay ra, ở trước mặt của hắn "rắc" một tiếng, cái lọ vỡ vụn, Chí Tôn Huyết bên trong lập tức nhẹ bay ra.

Mạnh Hạo giơ hai tay đè mạnh một cái, có gợn sóng quanh quẩn bốn phía, những Chí Tôn Huyết kia trong nháy mắt liền ngưng tụ chung một chỗ, dung hợp lẫn nhau.

Theo dung hợp, trong đoàn máu Chí Tôn này, dần dần xuất hiện một khí tức kinh khủng!

- Anh Vũ, Bì Đống, tới giúp ta khống chế khí tức này không để tràn ra! Mạnh Hạo lập tức lên tiếng. Thanh âm truyền ra, Anh Vũ đang thưởng thức các yêu tu kia ca hát, vừa nghe như thế liền lầm bầm vài câu, rồi vỗ cánh, lập tức cùng với Bì Đống, áp chế khí tức của Chí Tôn Huyết tại chỗ.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vung tay lên, lập tức lại có mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ vụn, máu huyết bay ra cùng dung hợp với đoàn máu kia. Trong nháy mắt, từ bên trong khí tức kinh khủng tản ra càng cuồng bạo hơn, khiến cho bốn phía nổ ầm ầm, lầu các bên cạnh Mạnh Hạo đều rung chuyển, dường như sắp sụp đổ.

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, không chút chần chờ lần nữa vung tay lên, theo mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ ra và dung hợp, khí tức kinh khủng kia bạo phát nổ ầm ầm, trong lầu các xuất hiện những khe nứt, dường như sắp sụp đổ. Mà Anh Vũ ở phía ngoài, thời khắc này cũng không còn ung dung được nữa, nó hét lớn một tiếng bay lên, toàn diện trấn áp.

Bì Đống nơi đó không tình nguyện, nhưng không thể không hóa thành một cái lồng to lớn, bao phủ bên ngoài lầu các, lần nữa ngăn chặn khí tức nơi này truyền ra ngoại giới.

Nhưng Mạnh Hạo cách gần nhất đoàn máu với 30 lọ Chí Tôn Huyết dung hợp này, hắn cảm nhận mãnh liệt nhất, uy áp đến từ Chí Tôn Huyết, khiến thân thể hắn run rẩy, nhưng trong mắt Mạnh Hạo vẫn lộ ra ý chấp nhất.

"Ba thành!" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đối mặt với uy áp trong đoàn máu tươi này, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, toàn thân truyền ra tiếng "rắc rắc" vang dội, trong đầu như có sấm sét nổ ầm ầm.

Hắn cắn răng, lần nữa vung tay lên, trong tiếng nổ "ầm ầm", thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ nát, máu huyết bay ra, trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ với đoàn máu tươi kia, khiến cho đoàn máu lớn hơn, gần như có thể so với cái đầu của một đứa con nít.

Toàn thể màu máu, bên trong bất ngờ có những sợi tơ màu vàng trôi đi, thoạt nhìn rất đẹp nhưng lại tràn đầy cảm giác kinh tâm động phách.

Nhưng cùng với uy áp mạnh hơn, còn có khí tức kinh khủng kia, cũng từ bên trong đoàn máu này bùng phát ra... Lúc này Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị đánh sâu vào, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên người cũng có những khe nứt, dường như có lực bài xích mãnh liệt, muốn hắn phải sụp đổ.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vận chuyển tu vi mang theo chấp nhất, dùng bí thuật biến tất cả tiên mạch thành cảnh giới Vĩnh Hằng, giúp cho thân thể trong nháy mắt khôi phục... lần nữa phất tay, thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ tung, máu huyết bay ra, một lần nữa dung hợp tiếp, khí tức kinh khủng bên trong càng bùng nổ điên cuồng.

Lần này, khí tức kinh khủng trong máu huyết kia còn mang theo uy áp chí cao vô thượng, vừa xuất hiện lầu các chỗ Mạnh Hạo liền sụp đổ, tất cả kiến trúc trong nháy mắt trở thành tro bụi!

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hai tay gần như sắp vỡ nát, cảnh giới Vĩnh Hằng toàn lực vận chuyển, không ngừng khôi phục, lúc này mới giúp cho Mạnh Hạo miễn cưỡng chống cự lại.

Bì Đống rống lớn, Anh Vũ hét lên, toàn lực trấn áp.

Mạnh Hạo trong run rẩy, ý chấp nhất trong mắt gần như điên cuồng.

- Năm thành! Hắn lần nữa phất tay, thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ vụn, dung hợp, tiếp sau lại là mười lọ, cho đến tròn 80 lọ Chí Tôn Huyết đều vỡ nát, máu huyết toàn bộ dung hợp với nhau, tạo thành một đoàn máu lớn bằng cỡ cái đầu đứa con nít, uy áp bên trong nó đủ để thiên địa biến sắc, đủ để mặt trời mặt trăng mất sáng.

Thân thể Mạnh Hạo như bị một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, liên tiếp thụt lùi, phun ra máu tươi. Vào giờ khắc này cảnh giới Vĩnh Hằng, đều không thể theo kịp tốc độ của hủy diệt, cho dù là 123 đường tiên mạch duy trì thêm vào cũng như thế.

Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo không chút chậm trễ cắn nát non nửa đan dược trong miệng, những đan dược kia nhanh chóng hòa tan, tản ra đều khắp trong cơ thể Mạnh Hạo, giúp cho thân thể hắn dần dần khôi phục, tiên lực của hắn cũng theo đó khôi phục một chút, miễn cưỡng chống lại lực đánh sâu vào lần này.

Mà đoàn máu kia, thời khắc này tỏa ra ánh sáng sáng chói, ý Chí Tôn bên trong dường như thức tỉnh!

Nếu không nhờ có Bì Đống và Anh Vũ toàn lực cản trở, chỉ sợ giờ khắc này, Cửu Hải Thần Giới đều sẽ phát điên cuồng, biển thứ chín đều sẽ sôi trào, thậm chí sẽ kinh động tới núi thứ chín.

Mà cho dù giờ này khí tức đó không có tràn ra, nhưng vẫn biến đổi quy tắc chỗ này, khiến cho hư vô bốn phía vặn vẹo, dường như ở chỗ này tự thành một cái thế giới.

Bởi vì đây là... Chí Tôn Huyết!

Không phải một phần, mà là suốt 80 phần dung hợp vào nhau. Mặc dù còn chưa có luyện hóa, nhưng dù chỉ là dung hợp, chứa bên trong đó cũng chỉ kém một chút là một giọt Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh!

- Ta nhất định sẽ thành công! Mạnh Hạo gầm nhẹ, phất tay một cái, trong tiếng nổ ầm ầm, 20 lọ Chí Tôn Huyết cuối cùng, một nửa vỡ nát, theo máu huyết dung hợp, hai tay Mạnh Hạo máu thịt bầy nhầy, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn phun ra máu tươi... Nhưng trước một nhịp thở khi phun ra máu tươi, hắn cắn nát phân nửa đan dược trong miệng, đan dược tản ra toàn thân, khiến cho cảnh giới Vĩnh Hằng điên cuồng vận chuyển, nên khi phun ra một ngụm máu tươi kia, không có ảnh hưởng tới hắn dung hợp Chí Tôn Huyết.

Tiếng rống của Bì Đống mạnh hơn, thân thể của nó hóa thành cái lồng, toàn diện khống chế khí tức tràn ra; Anh Vũ ở giữa không trung, cũng hét lên, không ngừng rơi xuống từng đạo phù văn gia cố phong ấn.

- Chết tiệt, đây không phải là máu của lão nương kia, lão yêu bà kia tuy là Chí Tôn, nhưng một giọt máu còn chưa có luyện thành, làm sao có thể có lực lượng kinh người như thế!?!

- Mười lọ cuối cùng! Mạnh Hạo cắn nát tất cả đan dược trong miệng, phất tay một cái, mười lọ Chí Tôn Huyết cuối cùng liền vỡ nát, máu huyết bay ra, sáp nhập vào trong đoàn máu, hình thành bằng cỡ một cái đầu thiếu niên!

Mà bên trong đoàn máu có vô số sợi tơ màu vàng, lần lượt đan xen vào nhau, nhưng lại tạo thành những cái phù văn lúc sáng lúc tối không chừng. Mỗi một cái phù văn tựa hồ đều ẩn chứa khởi nguyên của tinh không, ẩn chứa căn nguyên của thế giới, ẩn chứa hết thảy lai lịch của chúng sinh!

Bì Đống run rẩy, không ngờ trên thân nó xuất hiện khe nứt, dường như sắp vỡ nát. Bì Đống đau đớn gào thét loạn, mà Anh Vũ ở bên ngoài cũng cực kỳ khẩn trương, dường như gần với biến cố của gương đồng trước kia.

- Không phải máu của lão yêu bà, cũng không phải máu của lão nhân Tiên Cổ kia, hay là... hay đây là... Điều này sao có thể, hắn không phải đã chết rồi sao? Hắn vừa chết, tất cả máu đều tiêu tán trong thiên địa, làm sao còn có tồn lại!!!

- Chết tiệt! Khó trách trước đó cái gương lại chấn động như vậy! Vốn tưởng là có người thi pháp, nhưng trên thực tế, thi pháp chỉ là một mặt, còn có mặt khác chính vì máu tươi này!!! Anh Vũ thanh âm bén nhọn, dường như mang theo không thể tin và hoảng sợ.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể run rẩy, mặc dù có cảnh giới Vĩnh Hằng, mặc dù trước đó chuẩn bị rất nhiều đan dược, nhưng hắn vẫn như cũ không cách nào thừa nhận, thậm chí thân thể hắn xuất hiện khe nứt, mà càng lúc càng nhiều với mắt thường có thể thấy được, dường như thân mình hắn sắp bị chia năm xẻ bảy.

Máu tươi nhuộm đỏ thân thể Mạnh Hạo, nhưng trong mắt của hắn như cũ chấp nhất, hai tay run rẩy nhấn mạnh một cái về hướng đoàn máu kia.

- Luyện!!!

Theo thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, đoàn máu tươi chậm rãi rút nhỏ, giống như bị luyện hóa. Mà theo rút nhỏ, sợi tơ màu vàng bên trong cũng càng ngày càng nhiều, dường như nếu đến cuối cùng, nó sẽ trở thành một giọt... máu tươi màu vàng!

Mạnh Hạo run rẩy, thân thể càng lúc càng nhiều khe nứt, hắn cảm nhận được ngọn lửa sinh mạng của mình đều ảm đạm, hết thảy hết thảy đều là vì uy áp cùng khí tức trong Chí Tôn Huyết trước mắt này... chỉ là một giọt máu tươi lại không phải quyết đấu cùng Mạnh Hạo, đã làm cho Mạnh Hạo sắp sụp đổ, một khi có địch ý quyết đấu, có lẽ... một giọt máu cũng đủ để tiêu diệt Mạnh Hạo.

Thậm chí, chẳng những là Mạnh Hạo, cho dù là Cổ Cảnh, cũng rất có khả năng dù là Đạo Cảnh, đều sẽ bị một giọt máu này... trực tiếp chém chết!

Tiếng động "rầm rầm" vang trời, Mạnh Hạo kiên trì, đồng thời thân thể hắn không ngừng sụp đổ, đoàn máu kia cũng đang rất nhanh bị luyện hóa, càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền biến thành bằng cỡ nắm tay đứa trẻ sơ sinh.

Mạnh Hạo toàn thân khô nứt, hai tay của hắn trong tiếng nổ ầm ầm, máu thịt bầy nhầy, nhưng trong hai mắt của hắn vẫn như cũ đầy ý chấp nhất.

- Luyện!!!

Mạnh Hạo gầm nhẹ giọng khàn khàn, dường như âm tiếng rống cuối cùng của sinh mạng. Trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, đoàn máu đột nhiên co rút lại, trực tiếp trở thành bằng cỡ móng tay!

Nhưng màu sắc lại triệt để biến thành màu vàng!

Đồng thời từ trong giọt máu tươi, phát ra một khí tức Chí Tôn chí cao vô thượng!

Đó là... Chí Tôn Huyết chân chính!!!

Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh, đương thời hiếm thấy!

Thậm chí có thể nói, đây có lẽ là Chí Tôn Huyết duy nhất đến từ người... theo Anh Vũ nói... vốn không nên tồn tại kia!

Trong nháy mắt này, Bì Đống hét thảm, Anh Vũ gào thét không thể tin, mà Mạnh Hạo nơi này, khi trong cơ thể hắn sắp sụp đổ, trong chớp mắt, lại tràn ra một khí tức... không thuộc về hắn tu hành, đó là... khí tức của Phong Yêu nhất mạch!

Ngay khoảnh khắc khí tức này xuất hiện, giọt máu tươi kia lại run lên một cái!!!

Hình như có cộng minh, dường như cùng một mạch!

- Này... Trong đầu Mạnh Hạo nổ "ầm" một tiếng, hắn nhớ lại lời nói của Cửu Bà và Thần Sư đã nói với mình, Hải Mộng Chí Tôn sáng lập Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông; Tiên Cổ Chí Tôn sáng lập Tiên Cổ Đạo Tràng, mà vị đứng đầu ba đại Chí Tôn, Cửu Phong Chí Tôn mạnh nhất kia, không người nào biết ông ta... sáng lập thứ gì.

"Ông ta... Sáng lập... Phong Yêu nhất mạch!" Trong đầu Mạnh Hạo như có tiếng sấm nổ "ầm ầm"...

- - - - - oOo- - - - -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play