Tôn Hải ở một bên trừng to mắt lên, lộ ra rung động, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo bắt đi Lý Linh Nhi, quá trình ra tay khiến cho da đầu hắn tê dại.

- Hắn là người ở nơi này, sao hắn... lại mạnh như vậy!

Cùng lúc đó, phía xa có tiếng rống giận truyền đến, đó là thanh âm của Phàm Đông Nhi, còn có rất nhiều thân ảnh đang chạy tới.

Mạnh Hạo thu Tôn Hải vào trong túi trữ vật, bản tôn thứ hai hóa thành cái bóng, hắn quay người chạy đi.

Ngọn đèn thanh đồng trên đầu hắn vẫn thiêu đốt, tản ra ánh sáng yếu ớt. Khóe miệng Mạnh Hạo chảy ra máu tươi, hắn lấy ra đan dược nuốt vào, trong mắt lộ ra tinh mang. Một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, có thể thấy được trên đỉnh ngọn núi đối diện có một người đang đứng.

Chính là Triệu Nhất Phàm, hắn cách Mạnh Hạo một cái sơn cốc. Nơi này cấm bay nên hắn không thể bay tới, nhưng kiếm khí thì có thể vượt qua sơn cốc, kiếm khí ngập trời, tản ra dao động khiến vòm trời biến sắc, khiến cho tu sĩ bốn phía chấn động tâm thần.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn kiếm khí đang tới gần. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới chín kiếm mà phụ thân hắn diễn luyện, một kiếm này tuy không bằng phụ thân hắn nhưng cũng có thể nhìn ra được kiếm đạo trong đó.

Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, sau khi hít sâu một hơi rồi bước chân trái ra, thân thể cong lại như một cây cung, trong đầu hiện ra phương pháp hít thở mà phụ thân hắn truyền cho. Trong nháy mắt, thiên địa như nổi lên từng tầng dao động, mặt đất như thấp đi, thân ảnh của Mạnh Hạo lúc này như to lớn vô hạn.

Hô hấp của hắn tựa như hấp thu tất cả lực lượng xung quanh, tạo thành liên âm. Mà trong tay của hắn vốn không có kiếm nhưng lúc này lại xuất hiện... một chút kiếm khí thưa thớt.

Mạnh Hạo cảm giác thân thể như muốn nổ tung, hắn biết đông tác kế tiếp là bước chân phải ra trước nhưng hắn lại làm không được, thân thể như đạt tới cực hạn, không thể chứa nổi quá nhiều lực lượng.

Hắn dứt khoát bỏ qua động tác thứ hai, tựa như kéo cung bắn tên, tay phải nâng lên quét về phía không trung, thân thể của hắn trở nên thẳng tắp, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, toàn bộ tu vi cùng một lúc.

Ầm ầm, mọi người ở dãy núi bốn phía nhìn thấy trên ngọn núi mà Mạnh Hạo đang đứng bạo phát ra một đạo kiếm khí kinh người. Kiếm khí đó có chút mỏng, khi đánh ra liền trực tiếp va chạm với kiếm khí đang từ trên trời giáng xuống.

- Kiếm đạo!

- Cái gì, hắn... hắn còn biết kiếm đạo!

- Kiếm, chỉ có người trong sáng vô tư mới có thể tu thành đạo, người này vô sỉ như vậy, sao có thể thi triển kiếm đạo!

Tiếng kinh hô truyền ra từ ngọn núi xung quanh, hai đạo kiếm khí tiếp xúc với nhau trên không trung, phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho xung quanh chợt sáng lên.

Trên dãy núi đối diện, Triệu Nhất Phàm hơi run lên, hắn không có bị thương mà đang kích động, chiến ý trong hai mãnh liệt chưa từng có.

- Chính là ngươi... ngươi là đá mài kiếm của ta!

Chỉ Hương ở phía xa nhin thấy một màn này cũng há to miệng ra, thần sắc chấn động. Nàng cảm giác Mạnh Hạo càng thần bí khó lường hơn, dường như không còn là người trong trí nhớ nàng nữa.

- Làm sao hắn trở nên mạnh như vậy?

Chỉ Hương hít sâu một hơi. Trên một dãy núi khác truyền ra thanh âm phẫn nộ của Phàm Đông Nhi.

- Mạnh Hạo, ta muốn giết ngươi! Phàm Đông Nhi muốn phát điên rồi, nữ thi phía sau như bóng với hình, lúc trời sáng còn tốt chút, tuy rằng dọa người nhưng không ra tiếng...

Nhưng lúc trời tối thì... đầu tóc nữ thi đó bay loạn, mắt lộ ra u quang, phát ra tiếng khóc ô ô. Tiếng khóc thê lương đó như truyền vào trong linh hồn, làm cho Phàm Đông Nhi thường bị giật mình tỉnh lại khi đang tĩnh tọa.

Thái Dương Sơn Thánh địa cùng Tống gia rất muốn giết Mạnh Hạo, nhưng lại lo lắng thiếu chủ bọn họ bị Mạnh Hạo bắt đi, sinh tử không rõ, khiến cho bọn họ sợ hãi, càng quyết tâm đuổi giết Mạnh Hạo.

Ba người Phương gia tản ra tìm kiếm, Phương Đông Hàn tính cách âm trầm, ít khi ra tay, nên rất nhiều người đều không để ý hắn. Nhưng thế hệ này của Phương gia, nếu không có xuất hiện yêu nghiệt như Phương Vệ thì mặt trời của Phương gia nhất định là hắn.

Phương Vân Dịch không có nhìn ra kiếm khí của Mạnh Hạo, Phương Hương San một lòng tu hành, không quan tâm chuyện bên ngoài. Lần này nếu không phải do lão tổ yêu cầu, nàng sẽ không đến, nàng không có địch ý đối với Mạnh Hạo, cũng không có hảo cảm.

Nhưng Phương Đông Hàn lại nhìn chằm chằm nơi Mạnh Hạo biến mất, tâm thần hắn chấn động, một kiếm đó... hắn mơ hồ nhận ra đó là đạo pháp thần bí trong cổ điển Phương gia ghi chép lại, Trảm Thiên Kiếm!

Mà cả Phương gia cũng chỉ có Phương Tú Phong một người học được Trảm Thiên Kiếm, lại có được đạo của mình.

"Mạnh Hạo... hài tử năm đó cũng là biểu ca của ta... Thế hệ này, hắn là trưởng tôn... hắn kêu Phương Hạo!"

"Phương Hạo, Mạnh Hạo..." Phương Đông Hàn hít ngược một hơi, hai mắt lóe lên.

Khi mọi người chạy gấp đến dãy núi Mạnh Hạo đứng lúc trước thì hắn đã sớm rời khỏi, biến mắt không thấy.

Nhưng người Lý gia rất nhanh liền phát hiện Thánh nữ Lý Linh Nhi của bọn họ... biến mất rồi.

Sau đó, Đế Tiên Giáo cũng phát hiện ra thiên kiêu của bọn họ cũng biến mất..

Sau nhiều lần xác định, Lý Linh Nhi cùng Tôn Hải đã mất tích. Mà người có khả năng lớn nhất khiến cho bọn họ mất tích rõ ràng là Mạnh Hạo!

- Trời ạ, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Lý Linh Nhi, còn có Tôn Hải đều bị Mạnh Hạo bắt đi!

- Đừng quên Lý Linh Nhi, tuy nàng không bị bắt đi nhưng đoán chừng so với bắt đi còn đau khổ hơn.

- Mạnh Hạo này... muốn nghịch thiên!

Một đêm im lặng, rất nhiều người đi tìm Mạnh Hạo, nhưng có rất nhiều dãy núi, cho dù là các tông môn gia tộc dùng một số bí thuật nhưng cũng khó tìm ra trong thời gian ngắn, trừ khi là có thể phi hành.

Nhưng không biết tại sao cấm không không những không tán đi khi cổ miếu biến mất, mà còn mãnh liệt hơn, thậm chí bao phủ nơi xa hơn.

Lúc trời sáng, Mạnh Hạo đứng trên một cây cổ thụ, hai mắt lộ ra hào quang sáng rỡ, sau khi nghỉ ngơi hơn một canh giờ, lúc này hắn tràn đây tinh lực, đang muốn chạy đi thì đột nhiên vỗ túi trữ vật, Lý Linh Nhi cùng Tôn Hải chợt xuất hiện.

Hai người đều bị phong tu vi, Lý Linh Nhi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nàng tóc tai bù xù, cắn răng nghiến lợi, đã không còn sự cao ngạo như lúc trước.

Thân thể Tôn Hạo run lên một cái, thấy Mạnh Hạo đang nắm tóc mình thì vội lên tiếng.

- Ta viết giấy nợ!

Hắn không dám giằng co cùng Mạnh Hạo nữa, y phục sau lưng hắn sớm đã không còn, máu thịt bầy nhầy, nhất là sau khi thấy trận chiến giữa Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, hắn lập tức khuất phục.

- Sao không nói sớm! Mạnh Hạo lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng lấy giấy bút ra. Tôn Hải hít sâu một hơi, cúi đầu không chút do dự viết xuống khoản nợ lớn, vẻ mặt cầu xin nhìn Mạnh Hạo, trong lòng hắn thề rằng nếu lần này có thể sống sót, cả đời cũng không muốn thấy mặt người này nữa.

Lo xong Tôn Hải, Mạnh Hạo quay đầu nhìn Lý Linh Nhi, nàng phẫn nộ nhìn hắn, ánh mắt hai người đối chọi nhau, Mạnh Hạo ho khan một tiếng.

- Đừng nhìn nữa, ta thật sự đã thành thân rồi, vợ ta đẹp hơn người rất nhiều.

Nói xong, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của Lý Linh Nhi, vừa mở ra xem thì trong mắt liền lộ ra hào quang.

- Thiên kiêu các ngươi... thật là... thật là có tiền! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, linh thạch trong túi rất nhiều, còn có một ít bảo đan, một cái hộp ngọc.

Trong hộp ngọc có một thanh tiểu kiếm màu vàng nhạt, có một tấm phù dán lên trên.

Cả thanh kiếm tản ra uy áp giống như viên Thái Dương Thạch mà Mạnh Hạo thu được, đều là bảo khí!

Kiếm này cần tế ra trước, lúc Lý Linh Nhi đánh với Mạnh Hạo, khí thế Mạnh Hạo như hồng, chèn ép hết thảy, làm cho Lý Linh Nhi không có thời gian và tâm thần hiến tế kiếm này.

- Thật là ngại quá đi, thanh kiếm này ta lấy. Mạnh Hạo ho khan một tiếng, dưới ánh mắt như muốn phun lửa của Lý Linh Nhi, hắn thu đi túi trữ vật, lại đưa tay vào trong ngực của nàng lấy ra một cái ngọc giản, lại tìm nửa ngày, lấy ra không ít vật phẩm linh tinh.

Tôn Hải trừng to mắt ra nhìn một màn này, hắn bỗng nhiên có chút hâm mộ Mạnh Hạo.

Lý Linh Nhi đỏ mặt, nhưng kèm theo sát cơ cùng tức giận, khi Mạnh Hạo lại lấy ra một vật từ trong ngực của nàng, Lý Linh Nhi đột nhiên nhoáng lên một cái, không ngờ trong cơ thể còn có một tia tu vi, thân thể nghiêng về phía trước, chụp về phía cây đèn thanh đồng trên đầu Mạnh Hạo.

Tốc độ nàng rất nhanh, ẩn nhẫn đến lúc này mới ra tay như sấm sét, tay của nàng sắp đụng phải đèn thanh đồng, ngọn lửa trên ngọn đèn cũng nhanh chóng ảm đạm, dường như muốn tắt.

- Tiểu nương bì rất giỏi nhẫn nhịn! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay phải lên vỗ mạnh một cái lên mông của Lý Linh Nhi.

Ba một tiếng, Lý Linh Nhi phát ra tiếng hét thảm, thân thể lập tức tê dại, không thể chạm vào đèn cổ thanh đồng, sắc mặt tái nhợt, đau đến ngã xuống đất, cú đánh này... quá độc rồi. Tôn Hải thấy được... hai bên rõ ràng không cân xứng...

- Ngươi như vậy không tốt! Mạnh Hạo nghiêm túc mở miệng, nâng tay phải lên, dưới sự kinh hãi của Tôn Hải...

Ba!

Lại một tiếng vang lên, lần này, đầu Tôn Hải trống rỗng, hắn phát hiện hai bên cân xứng rồi.

Lý Linh Nhi đau đến chảy nước mắt, trước mắt trở nên mơ hồ, bộ dáng như vậy càng thêm xinh đẹp, có thể khiến cho lòng người sinh trìu mến. Mạnh Hạo nhìn như đang cười nhưng trên thực tế, trong mắt Mạnh Hạo luôn rất bình tĩnh, cả đời hắn trải qua nhiều chuyện, sẽ không dễ dàng bị rung chuyển.

Sau khi phong ấn Lý Linh Nhi, thu vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo nhìn Tôn Hải.

- À, Tôn đạo hữu đúng không?

Tôn Hải run lên một cái, phát hiện Mạnh Hạo đang nhìn mình, trên mặt lập tức nặn ra nụ cười nịnh.

- Mạnh huynh, ta còn chưa giới thiệu bản thân, sau này hãy gọi ta Tiểu Hải...

- Mạnh huynh, lúc trước bên ngoài miếu thờ, lần đầu tiên nhìn thấy huynh là ta đã biết huynh là rồng trong loài người, đạo tử trong thiên kiêu, nhân kiệt trong đạo tử! Hai mắt của huynh như tinh thần đại hải, sự kính ngưỡng của ta đối với huynh đã in sâu vào trong linh hồn!

- Đặc biệt là mấy ngày nay, Tiểu Hải vô cùng cảm kích sự khổ tâm dạy bảo của huynh, ta đã khắc trong tâm khảm, mỗi một góc trong nội tâm, mỗi một tấc trong tâm linh đều tràn ngập kính ý đối với huynh.

Mạnh Hạo sửng sốt.

- Sau này, hãy gọi ta là Tiểu Hải! Tôn Hải thâm trầm lên tiếng.

----------oOo----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play